NGNTLB 318: Chuyện nhập tên vào gia phả
Edit & beta: Jean
Tin tức 7 cô bảo mẫu đồng loạt bị sa thải chưa đến ngày thứ hai đã truyền khắp nơi trong Chương viên. Về nguyên nhân thì mọi người đều biết, là do không chiếu cố tốt con trai của Trần An Tu, cũng chính là con nuôi của Chương Thời Niên. Đến tận lúc này mọi người mới bừng tỉnh sực nhớ, gia viên mặc dù tộc nhân Chương gia mỗi khi trở về đều có thể vào đây ở, nhưng nó không phải là tài sản chung trong tộc. Cái vườn này được ghi dưới tên của Chương Cẩn Chi tiên sinh, lão gia tử mới là chủ nhân danh chính ngôn thuận duy nhất ở nơi này, Chương Thời Niên tự nhiên cũng có đầy đủ trọng lượng trong lời nói.
Sáng hôm sau hơn 8h, ở một nơi có chút hẻo lánh trong gia viên, Chương Thời Niên và Trần An Tu đã rời giường, đại gia Mạo Mạo vẫn nằm trên giường ngủ khò khò. Lớn đến cỡ này rồi mà chưa từng bị ai đè xuống đánh, bé con hẳn là bị dọa sợ không nhẹ, buổi tối ngủ chẳng được an ổn. Cứ ngủ được chốc lát liền bị giật mình, tỉnh dậy liền gọi ba ba, Trần An Tu cả đêm phải đứng dậy bế lên dỗ dành nhiều lần, đến hơn 2h sáng mới cảm giác được hơi thở của bé con dần dần ổn định lại.
"Ngủ thêm lát nữa đi, đâu cần ăn điểm tâm quá sớm đâu", Trần An Tu ở trong sân luyện vài quyền, nhoài người lên cửa sổ nhìn vào xem thử, bé con vẫn chưa chịu dậy, tư thế cũng không đổi. Cây phong trong sân phần lớn đã đổi màu, hai chiếc lá đỏ rực theo gió rơi xuống trên bệ cửa sổ, hắn thấy khá đẹp mắt, bèn tiện tay nhặt viên đá nhỏ đè lên. Mạo Mạo thích nhất là chạy quanh sân nhặt những thứ này, dường như trẻ con đều thích những thứ có màu sắc bắt mắt rực rỡ thì phải. Tối qua tới giờ coi như ngủ được tầm 6 - 7 tiếng, vẫn nên gọi cu cậu dậy ăn chút điểm tâm trước đã, hắn vừa mới xoay người liền thấy Chương Thời Niên từ phòng tắm đi ra, "Thằng nhóc béo nhà anh còn đang ngủ kìa, nếu không chịu dậy ăn sáng, đợi lát nữa lại gây sự cho xem".
"Anh vào xem cái", Chương Thời Niên đem khăn lông trong tay ném cho hắn, xoay người đi vào nhà.
Trần An Tu bắt lấy khăn lông, vừa định cởi áo thun dài tay ra đi vào phòng tắm, liền nghe Chương Thời Niên cũng không quay đầu lại bảo, "Hôm qua vừa nói gì?"
"Anh nhiều chuyện quá", Trần An Tu hướng bóng lưng đối phương bĩu môi 1 cái, bất quá vẫn đàng hoàng mặc nguyên cái áo mướt mồ hôi lạch bạch chạy vào phòng tắm.
Chương Thời Niên sau khi vào nhà, dời đi cái chăn mà Trần An Tu cuộn ở mép giường đề phòng Mạo Mạo lọt xuống đất, "Mạo Mạo, Mạo Mạo mũm mĩm của ba", nắm lấy bàn tay đang để bên ngoài chăn của bé con, bàn tay nho nhỏ mềm mại. Nhiệt độ trong phòng vừa đủ, cả người bé con rất ấm áp, y nhịn không được lại bóp thêm 2 cái.
Chắc là động tĩnh quá nhỏ, Mạo Mạo vẫn ngủ ngon lành như thường. Chương Thời Niên lại kêu 2 - 3 tiếng, vẫn không thèm phản ứng a. Y bật cười, dứt khoát bọc chăn lại bế bé con lên, "Mạo Mạo?, Mạo Mạo dậy ăn cơm nào. Nếu còn không chịu dậy, ba sẽ ăn hết phần của con đấy".
Đang ngủ bị đánh thức, dù là ai cũng có chút tức giận nha, Mạo Mạo còn chưa mở mắt ra, miệng nhỏ đã rầm rì rầm rì không muốn a.
Chương Thời Niên liền ôm con vào lòng đi tới đi lui vài vòng, vừa đi vừa nhỏ nhẹ dỗ dành, sau đó bé con thanh tỉnh hơn nhiều, ôm cổ ba lớn cọ tới cọ lui rất chi là thân thiết nha.
Trần An Tu rửa mặt đi ra, thấy Mạo Mạo hôm nay tinh thần tốt như vậy, bèn đi tới hung hăn hôn bé 2 cái vang dội. Xem tình hình tối hôm qua, hắn còn lo lắng tâm tình của vật nhỏ này sẽ bị ảnh hưởng trong 1 – 2 ngày tới, bây giờ xem ra, trái lại là tốt hơn nhiều so với tưởng tượng a. Bất quá chờ khi hắn tắm rửa bé con sạch sẽ, muốn dẫn tới phòng ăn dùng điểm tâm thì Mạo Mạo không chịu, cả người trì kéo lại không muốn qua bên kia.
"Đây là thế nào?", Trần An Tu sờ sờ đầu bé con, rõ ràng trước kia còn chịu qua đó mà. Hắn ít khi tới phòng ăn, mỗi lần tới đều tận lực chọn nơi vắng vẻ ít người ngồi xuống. Không vì cái gì cả, chủ yếu là Mạo Mạo mỗi lần nhìn thấy trên bàn có nhiều món ăn liền muốn nếm thử mỗi thứ một chút. Hành vi này lúc ở nhà thì sao cũng được, nhưng ở bên ngoài rất dễ bị người ta chán ghét. Bất quá hắn muốn tiếp thu ý kiến của con, nhẫn nhịn không hò hét bé. Mạo Mạo cũng đâu quá khác người, mỗi lần đều có thể ăn thật no mà.
Nghe ba ba hỏi, Mạo Mạo không biểu đạt được rõ ràng, nhưng không muốn đi phòng ăn là điều chắc chắn.
"Không đi thì thôi, chúng ta ra ngoài ăn vậy", Chương Thời Niên ôm bé lên, nhẹ giọng thương lượng, "Mạo Mạo, chúng ra ra ngoài ăn nhé, ăn mì được không nào?".
"Mì mì a", bé rất thích mì nha, nghe được ăn mì liền cao hứng, không chịu cho người lớn bế đi, ưỡn ẹo đòi xuống tự mình dẫn đầu ở phía trước đi ra cửa.
Trần An Tu một tay vớt cu cậu lên lại, "Bằng vào hai cái chân ngắn ngủn của con mà cũng đòi tự đi hả. Nếu con đi một mình chắc tới chỗ là ăn cơm trưa luôn quá", rồi lại hỏi Chương Thời Niên, "Anh bảo ăn mì, bộ biết chỗ nào bán sao? Đừng bảo là anh thuận miệng nói nha, chờ một hồi không ăn được mì, nó quấy thì anh chịu đấy". Chẳng phải hắn muốn hoài nghi, nhưng theo như lời tên này đã nói, rất nhiều năm rồi y không trở về lại Việt Châu, lần này tuy trở về khoảng thời gian khá dài, nhưng hầu như bận bịu chạy khắp nơi bên ngoài. Bàn về kế cận Chương viên có quán ăn nào, hắn nghĩ có lẽ mình còn biết nhiều hơn đối phương ấy chứ.
"Đi xem thử xem, trước kia từng phụng bồi lão gia tử ra ngoài ăn 2 lần, nếu không được thì tìm chỗ khác".
Lời này làm cho người ta chẳng tin tưởng nỗi, bất quá Trần An Tu không muốn đả kích 2 cha con đang hăng hái kia, đành theo đuôi ra cửa. Khu vực kế cận Chương viên không khai phá nhiều, đến nay vẫn còn lưu giữ nhiều ngõ hẻm cổ xưa. Chương Thời Niên dẫn người quẹo trái quẹo phải vòng vo qua lại trong các ngõ hẻm cỡ chừng 20 phút, ngay lúc hắn hết nhịn nỗi muốn hỏi có phải bị lạc đường hay không, thì Chương Thời Niên cuối cùng mở miệng, "Đến rồi, chính là căn nhà trước mặt kìa".
Trần An Tu đưa mắt nhìn sang, chỉ là một quán nhỏ 1 tầng bằng gỗ rất phổ thông, từ bên ngoài nhìn vào chẳng bắt mắt xíu nào, xem ra phương diện ăn uống của lão gia tử cũng bình thường như bao người, hoàn toàn không hề cầu kỳ cao cao tại thượng nha. 3 người đi vào bên trong, lúc này đã qua giờ cao điểm ăn sáng, trong tiệm tương đối vắng vẻ, chỉ vài bàn ngồi tụ tập tốp 5 tốp 3, trong đó có khá nhiều người lớn tuổi. Trần An Tu gọi cho 2 cha con
này mỗi người 1 tô mì, còn hắn thì chọn 1 phần mì xào giòn, lại kêu thêm mấy món ăn kèm. Tuy hiện tại đã cận ngày giỗ tổ, bất quá những việc này trong tộc có người chuyên xử lý, Chương Thời Niên không muốn nhúng tay vào quá nhiều. Hành trình bên ngoài hiện tại cũng không bắt buộc cần phải có mặt như lúc trước nữa, y đã kêu A Joe đẩy hết lịch trình 2 hôm này, nên hiện tại có thời gian rảnh bồi An Tu và con trai hưởng thụ một chút thời gian ăn điểm tâm nhàn nhã.
Bọn hắn ngồi xuống cái bàn ngay cửa sổ phía nam ở tầng trệt, kế cận đều là khu dân cư, từ đây nhìn ra ngoài chẳng có phong cảnh gì, bất quá sáng hôm nay thật đẹp trời, mở cửa sổ ra, phân nửa mặt bàn đều chìm trong nắng nhẹ. Tiệm mì không có ghế dành cho trẻ em, Mạo Mạo ngồi trên ghế bình thường không với tới, Chương Thời Niên bưng chén mì lên vừa thổi vừa đút bé ăn. Mấy ông lão bên cạnh ăn xong chưa chịu đi, một mực ngồi đó nói chuyện phiếm, chắc là trong tiệm đang vắng vẻ, ông chủ quán bưng một đĩa đậu phộng cũng tới góp vui. Giọng nói của bọn họ không nhỏ, ít nhất Trần An Tu nghe rất rõ ràng, nhưng nói bằng tiếng địa phương chính gốc ở Việt Châu, hắn có nghe được cũng vô ích thôi, nghe 10 câu thì có 9 câu rưỡi chẳng hiểu gì.
Trần An Tu kẹp 1 đũa cá hun khói, tách hết xương ra, đút tới miệng Mạo Mạo, hạ thấp giọng hỏi Chương Thời Niên, "Anh nghe hiểu họ nói gì không?", cứ cảm thấy ánh mắt của mấy người đó cứ quét tới quét lui bàn bên này.
"Có thể hiểu một chút", mấy người này cũng thú vị thật, ở ngay trước mặt mà vẫn sôi nổi thảo luận về gia đình họ. Bảo rằng nhìn y và An tu trông thật lạ mắt, có phải sống ở trong Chương Viên hay không, ngoài ra còn bàn tán về mấy tin đồn nhảm đang truyền khắp nơi trong Chương viên, y miễn cưỡng có thể nghe hiểu 5 - 6 phần.
"Lão gia tử không phải người ở đây sao? Bình thường lúc ở nhà mọi người không dùng tiếng mẹ đẻ giao tiếp với nhau à?".
"Cậu từ khi còn rất nhỏ đã theo cha mẹ tới Thượng Hải, tiếng địa phương có thể nghe hiểu, nhưng nói không được tốt".
"Ra là vậy, thế anh nghe hiểu bọn họ đại khái đang nói gì không?".
Chương Thời Niên nhân khoảng thời gian rảnh rỗi khi đút cơm, ngẩng đầu nhìn khóe miệng hắn một cái, "Nói em bị dính vụn cà rốt trên mặt kìa".
"Không thể nào?", Trần An Tu rút khăn giấy lau qua loa 2 lần, "Còn dính không?".
“Chưa lau hết, em tới gần đây chút".
Trần An Tu không nghi ngờ gì, ngoan ngoãn thò đầu qua, Chương Thời Niên dùng khăn giấy lau miệng của Mạo Mạo nhanh tay chùi chùi bên khóe miệng hắn.
"Sạch rồi à?", Trần An Tu muốn lè lưỡi liếm liếm, bất quá vẫn nhịn xuống, ở bên ngoài mà làm vậy thì hơi khó coi.
Chương Thời Niên cười cười, "Ừ, sạch rồi".
Lúc này, bỗng nhiên ngoài cửa sổ có người lên tiếng, "Thật chẳng ra cái gì cả".
Lời này nói tròn câu tròn chữ, muốn người khác nghe không hiểu cũng quá khó đi. Trần An Tu không dám chắc đối phương có phải là nói mình hay không, nhìn ra ngoài xem thử, liền thấy cách đó không xa có 1 cậu thanh niên trên dưới 20 đang đỡ một lão già gầy nhom. Lời này hẳn là từ miệng ông ta nói ra, lúc này vẫn đang trừng mắt nhìn bọn hắn. Chẳng lẽ thật sự là nói mình sao? Hình như đâu có quen đâu nhỉ, lão ta bày ra vẻ mặt bi phẫn đen xen thế kia là muốn cho ai nhìn?"
"Hay là anh biết họ?"
Chương Thời Niên lãnh đạm liếc mắt 1 cái, cúi đầu tiếp tục đút mì tới cái miệng đang há tròn vo của Mạo Mạo, "Không quen".
Lão đầu kia nghe Chương Thời Niên nói không quen mình, giận đến nỗi suýt chút nữa thì ngất luôn tại chỗ. Được người trẻ tuổi bên cạnh vỗ vỗ lưng thuận khí, một hồi lâu ông ta mới bình tĩnh lại. Sau đó người thanh niên nhìn về phía Chương Thời Niên, tựa hồ muốn nói gì đó, thấy y không thèm để mắt tới, đành dịu giọng ôn tồn dụ dỗ lão đầu kia rời đi, trước khi đi ông ta còn nặng nề hừ 1 tiếng.
"Bọn họ hình như tới Chương viên bên kia thì phải, lão gia tử này tính khí thật lớn a". Hắn đâu đến nỗi ngay cả một chút ánh mắt cũng không có, tuy chẳng biết ông già kia là ai, nhưng chắc chắn đối phương đã phạm vào kiêng kỵ của Chương Thời Niên rồi. Chương Thời Niên người này nhìn bề ngoài có vẻ khiêm tốn, thật ra thì vô cùng ngạo mạn từ tận trong xương, rất ít người có thể được y chân chính đặt vào trong mắt. Quý Chương 2 vị lão nhân gia chiếm thân phận cha và cậu ruột, còn ai dám chạm vào nghịch lân của y nữa chứ. Giờ nửa đường nhảy ra một lão đầu khó ưa, ngay trước mặt còn dám mở miệng mắng người, Chương Thời Niên chịu để ý mới là lạ.
"Cậu sẽ xử lý, ăn xong em còn muốn đi nơi nào?".
"Chả có chỗ nào đặc biệt muốn đi cả, hay là tới ngôi đền bên cạnh một chút đi, hằng ngày trên đường về đều thấy mà chưa ghé vào lần nào, xế chiều thì tới khu phố đi bộ bên kia, mua cho Tấn Tấn chút đồ ăn vặt, chẳng phải ngày mai con nó sẽ tới sao?".
"Đều nghe
em".
Bên này, 1 nhà 3 người bọn họ thật cao hứng ăn điểm tâm và sắp xếp hành trình tiếp theo trong ngày hôm nay. Bên kia, các nhân vật liên quan lục tục tới đông đủ, vở kịch hay do lão gia tử làm chủ cũng dần dần mở màn. Chương gia nhân số coi như hưng thịnh, di lão di thiểu(1) trong tông tộc không ít, đặc biệt những năm gần đây, dựa theo thanh
danh Chương gia ở hải ngoại ngày càng lên cao, càng nhiều người muốn đứng ra làm chủ sự. Tuy nhiên nếu không có bối cảnh và thực lực nhất định thì dù có đứng ra cũng không thể phục chúng, cho nên hiện tại người có tiếng nói có sức nặng ở trong tông tộc, đếm tới đếm lui chỉ chừng 10 vị, phần lớn là trưởng lão của các chi họ hàng. Lần giỗ tổ này là sự kiện quan trọng nhất trong những năm gần đây, bọn họ đều trở về đủ, dĩ nhiên còn có một số định cư lâu dài ở Việt Châu.
(1) 遗老遗少 - Di lão di thiểu: người lớn tuổi hay thanh niên lưu luyến quá khứ; tư tưởng bảo thủ, cổ hủ. (sưu tầm)
Lão gia tử ở Chương gia có uy vọng rất cao, hôm qua phát ra mấy cái thiệp, sáng nay đã tới hơn phân nửa, trong đó bao gồm tộc trưởng hiện tại của Chương gia - Chương Nguyên Niên, đồng lứa với Chương Thời Niên, là con trai trưởng của người anh họ thứ ba của lão gia tử, năm nay đã hơn 70, so với lão gia tử cũng không nhỏ hơn bao nhiêu. Chương Nguyên Niên năm xưa theo người nhà định cư ở Hongkong, hiện tại chủ yếu kinh doanh ngành địa ốc cùng nghiệp vụ vận chuyển quốc tế. Ông có nhà riêng kế cận Chương viên, lần này cũng không vào ở trong vườn.
Buổi sáng chủ yếu là uống trà nói chuyện xưa, đến trưa lão gia tử giữ khách lại dùng cơm trong viện của mình. Có mặt ở đây hầu hết là người thông minh nhất trong số những người thông minh, chẳng ai sẽ cho rằng lão gia tử đặc biệt hạ thiếp mời vì muốn gọi bọn họ tới đây để nhàn rỗi nói chuyện phiếm cả, thậm chí còn ít nhiều đoán được ý đồ của ông cụ nữa kìa. Bọn họ nếu có thể đứng ra làm chủ sự, hiển nhiên nguồn tin so với người ngoài linh thông hơn một chút. Ít nhất những người ngồi đây đều biết Trần An Tu, biết bối cảnh Trần An Tu, biết sự tồn tại của Tấn Tấn và Mạo Mạo, nhưng lão gia tử không đề cập tới, cũng không ai chịu mở miệng trước.
Trà uống rồi, cơm cũng đã ăn rồi, đến lúc nói chuyện chính sự. Lão gia tử mang mọi người đến thư phòng, bên trong cách loại trà bánh đã được Hứa Mặc Thành chuẩn bị sẵn cho mọi người. Mọi người sau khi vào cửa cũng không gấp gáp ngồi xuống, mà trước tiên vây quanh mấy bức liễn do lão gia tử đề bút dự định treo ở từ đường, nội dung không ngoài mấy câu như ‘hiếu liêm khiêm nhường’(2), ‘quang tông diệu tổ' các loại. Bên cạnh bàn làm việc(3) của lão gia tử, là bức thư pháp do Chương Thời Niên ở chỗ này thuận tay viết mấy bữa trước. Y nhiều năm rồi không luyện tập, chỉ có chút căn bản học hồi nhỏ, nhưng một tay viết chữ Khải coi như rõ ràng nghiêm chỉnh.
(2) 孝廉谦让 - Hiếu liêm khiêm nhường: Hiếu thuận, liêm khiết, khiêm tốn, nhường nhịn.
(4) 楷书 - Khải thư: hay chữ khải, còn gọi là chân thư (真書), chính khải (正楷), khải thể (楷體) và chính thư (正書), là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất (xuất hiện khoảng giữa thời Đông Hán và Tào Ngụy và phát triển thành phong cách riêng vào thế kỷ 7), do đó đặc biệt phổ biến trong việc viết tay và xuất bản hiện đại (chỉ sau các kiểu chữ Minh thể và gothic sử dụng riêng trong in ấn).
Chương Nguyên Niên nhận ra là chữ của Chương Thời Niên, cầm lên xem một chút, cười nói, "Hiếm thấy Thời Niên có hứng thú như vậy, rất nhiều năm rồi chưa từng thấy chú ấy cầm bút".
Lão gia tử nói, "Trước kia là muốn cho tính tình nó trầm tĩnh lại, luyện nhiều năm như vậy mà thư pháp chẳng có chút tiến bộ nào".
"Thời Niên đã đủ xuất sắc rồi, là chú sáu yêu cầu quá cao rồi".
Lão gia tử tỏ ý mời những người khác ngồi xuống, lại trả lời Chương Nguyên Niên, "Đôi khi vẫn còn quá lỗ mãng, sau này vẫn là dựa vào mấy người anh như cháu chiếu cố nhiều hơn".
"Đều là anh em trong nhà, chú sáu quá khách khí rồi ạ".
Chương Nguyên Niên vừa dứt lời, có người bên cạnh chen vào, "Nhắc tới mới nhớ, buổi sáng lúc tôi tới đây có gặp qua Thời Niên. Vốn muốn cùng nó nói mấy câu, nhưng nó bảo rằng không quen biết tôi, cũng già rồi nên vô dụng quá, những năm này không ra ngoài đi lại, chẳng trách được Thời Niên ngay cả ông chú mà cũng không nhận ra".
Lão gia tử lúc này đã ngồi xuống, nghe vậy liền rũ mi mắt nhìn về phía người đối diện. Nếu như Trần An Tu có mặt ở đây thì sẽ nhận ra người này chính là lão già mắng bọn họ hồi sáng, lão ta ở trong tộc có bối phận cao, ngay cả lão gia tử cũng phải gọi một tiếng chú năm, tên là Chương Trạch Sinh. Phụ thân của lão gia tử xếp trong hàng chữ lót là “Nhuận”, nhìn từ này liền biết quan hệ khá xa với lão, bất quá một chi của Chương Trạch Sinh mấy đời cư ngụ ở Việt Châu, gia phả Chương Thị cùng với các vấn đề về tông tộc từ đường đều do nhà lão ta xử lý, ở trong tộc coi như có 2 phần mặt mũi. Sở dĩ lão gia tử mời thiệp lão ta, bất quá chỉ là chu toàn lễ nghi với trưởng bối, còn như những việc khác thì Chương Trạch Sinh nghĩ quá nhiều rồi.
Chương Trạch Sinh lời mới vừa ra khỏi miệng, Chương Nguyên Niên liền biết việc này không hay ho gì rồi. Chú sáu là người luôn bao che, tự mình ông cụ có thể nói Chương Thời Niên không tốt, cũng không đại biểu những người khác có thể mở miệng chê bai theo, huống chi giọng điệu của Chương Trạch Sinh không khỏi cũng quá khinh người đi. Đâu phải ai làm trưởng bối đều có quyền ỷ vào mình là bề trên mà chèn ép người khác chứ, trước khi mở miệng cũng phải tự ước lượng cân nhắc sức nặng của mình chứ, "Ông chú, chuyện này..."
Lão gia tử hướng ông khoát tay, lại nói với mọi người, "Cũng là tôi sơ sót, Thời Niên nó nhiều năm rồi chưa trở về, khó tránh khỏi không nhận ra thân thích, hẳn là tôi nên dẫn nó tới nhà mọi người bái phỏng trước mới đúng".
Lão gia tử dám nói lời này, nhưng ở đây chẳng một ai dám đồng ý, rốt rít đứng dậy bày tỏ lão gia tử quá mức khách khí rồi, còn bảo rằng đều là người một nhà, không cần lễ nghĩa bên ngoài nhiều như vậy. Muốn Chương Cẩn Chi dẫn theo Chương Thời Niên tới cửa thăm viếng ư? Bọn họ tự nhận thật sự không nhận nỗi phần đại lễ này, trong lòng liền hơi oán trách Chương Trạch Sinh nhiều chuyện. Bọn họ hôm nay là tới đàm luận, lão gia tử có chuyện muốn nhờ, quyền chủ động vốn là ở trong tay bọn họ, bây giờ Chương Trạch Sinh vừa nháo như vậy, ngược lại khiến bọn họ rơi vào thế bị động.
"Tôi cũng nghĩ đều là người một nhà, có một số việc cũng không muốn giấu diếm mọi người. Hôm nay mời các vị tới, chính là muốn thương lượng 1 việc. Có thể mọi người ít nhiều cũng nghe nói, Thời Niên bây giờ có hai đứa con trai, coi
như là cháu nội của tôi. Tôi muốn thừa dịp lần này thân thích đều tập trung đầy đủ ở đây, thương lượng một chút chuyện nhập tên vào gia phả". Lão gia tử ngoài miệng bảo là thương lượng, nhưng ai nấy đều nghe hiểu, ông cụ đã ra quyết định.
Những người khác nhìn Chương Nguyên Niên, ông liền mở miệng trước, "Là thằng bé tên Tấn Tấn sao? Năm ngoái bọn Hồng Dịch qua nhà chú sáu nghỉ hè, lúc về có kể lại một chút. Cháu thấy đứa bé kia trái lại cùng với Thời Niên như từ 1 khuôn đúc ra, không biết 1 đứa nữa là ai ạ?".
Lão gia tử dùng nắp chén gạt gạt lá trà nổi lên mặt, "Chính là đứa nhỏ gọi là Mạo Mạo, chắc là mọi người đã gặp qua, bọn chúng đang ở trong viện của chúng ta".
"Cái này ngược lại chỉ mới gặp, ban đầu cháu còn tưởng đó là con của vị Trần tiên sinh kia chứ", liên hệ máu mủ cũng quá rõ ràng.
"Mạo Mạo cũng là đứa trẻ của Thời Niên, mẹ nó với An Tu có chút quan hệ họ hàng", đến mức quan hệ thế nào thì không cần nói rõ với mọi người ở đây.
Nếu lão gia tử đã nói như vậy, Chương Nguyên Niên trái lại không hoài nghi thêm. Nếu không phải là con của Chương Thời niên, ông cụ quả thực không cần yêu cầu nhập tên vào gia phả làm gì. Một khi có tên trong gia phả, liền đại biểu rằng Chương gia công khai thừa nhận đứa trẻ, còn những lợi ích vật chất theo đó có được, thì với địa vị hiện nay của Chương Thời Niên, hẳn là chú ấy chẳng thèm đặt vào trong mắt, "Nếu là con của Thời Niên, dĩ nhiên có thể ghi tên vào gia phả ạ, vậy mẹ đứa bé thì sao?".
"Tình huống hiện tại của Thời Niên mọi người hẳn đã biết, sau này có thể chính là như vậy. Theo ý chú và Thời Niên, chỉ cần cho hai đứa trẻ nhập vào gia phả là được rồi, việc khác cũng không cần cưỡng cầu".
Nghe lời lão gia tử nói, tập thể đang có mặt ở đây đều trầm xuống. Lão gia tử nói năng cũng quá hào phóng đi, coi như không bắt buộc cho Trần An Tu nhâp vào gia phả? Chỉ cần hai đứa con riêng cũng đủ để cho Chương gia mất hết mặt mũi rồi.
Lão gia tử thấy phản ứng này cũng không nóng nảy, từ từ đứng dậy thỏng thả tới bên cửa sổ nói, "Đã mấy năm rồi không trở về, cảnh sắc trong cái vườn này trái lại được chăm chút tốt hơn. Năm đó mọi người đa số đều sống bên ngoài, chắc chưa thấy qua dáng vẻ của nó khi mới được trả về, quả thật đổ nát chẳng dám nhìn. Đây vốn là tổ trạch của chúng ta, nhiều thế hệ đều cư trú nơi này. Tôi bây giờ lớn tuổi rồi, muốn trông coi cái gia viên này cũng chẳng được mấy năm nữa".
Ở nơi này mở miệng nhắc tới tổ trạch, Chương Nguyên Niên cả kinh, ông dĩ nhiên biết những lời này của chú sáu có ý gì. Năm đó tổ trạch cùng mộ địa gia tộc có thể trở về trong tay Chương gia, cũng là do vị lão nhân gia này nhiều mặt chu toàn, quốc gia cuối cùng mới đáp ứng trả lại. Nhưng Chương gia thời điểm đó là ai, chính là vị Chương Cẩn Chi tiên sinh này, gia viên và mộ địa gia tộc tự nhiên rơi vào trong tay của lão gia tử. Hôm nay nghe lão gia tử nói ra suy nghĩ, nếu như đáp ứng, ông cụ liền đem cái gia viên này trả lại cho trong tộc, còn nếu như không đáp ứng, vậy gia viên sau này sẽ về đâu liền có thể tưởng tượng được. Lão gia tử truyền cho Chương Thời Niên, Chương Thời Niên truyền cho con trai. Mà 2 đứa bé kia không được ghi tên vào gia phả, liền không được tính là người của Chương gia, như vậy sau này người nhà họ Chương có thể bước vào cái vườn này hay không cũng khó nói lắm.
Ông có thể nghe hiểu, những người khác tự nhiên cũng có thể hiểu. Dĩ nhiên có người phản ứng bất đồng, có người vui vẻ yên tâm, có người tức giận. Vui vẻ yên tâm vì gia viên có thể hoàn toàn trở lại trong tay Chương gia, tức giận là vì lão gia tử lợi dụng điểm yếu tổ trạch này uy hiếp người khác.
Chương Nguyên Niên trong lòng đã có dự định, bất quá vẫn phải kéo dài một chút, "Chú sáu, chuyện này, cho cháu chút thời gian trở về thương lượng lại với các chú bác anh em khác nữa".
Lão gia tử gật đầu, "Nên vậy, từ giờ tới giỗ tổ còn 6 gày, thời gian hẳn là đủ", ông cụ không muốn chờ đợi kéo dài không có điểm dừng, 6 ngày coi như là kỳ hạn.
Chương Nguyên Niên đáp ứng, cùng những người khác ra về trước. Sau khi bọn họ xuống lầu rồi ra tới sân, Phương Bích Ngưng từ phòng cách vách bước ra, "Cẩn Chi, làm như vậy thích hợp không? Bọn họ cho dù đáp ứng nhưng cũng tức tối trong lòng", một phương thức gần như bức bách như vậy, chẳng khác nào không cho họ bất kỳ sự lựa chọn nào khác.
"Một mực tốt tính chưa chắc sẽ có được kết quả tốt, huống chi cái vườn này là tổ trạch, sớm muộn gì cũng phải giao lại cho trong tộc. Nếu như chúng ta cứ nhất quyết chiếm giữ, sau này chỉ tăng thêm hiềm khích mà thôi".
Trần An Tu và Chương Thời Niên còn chưa biết xế chiều hôm nay trong Chương viên xảy ra chuyện gì, cả nhà ăn tối bên ngoài xong mới trở về. Lúc trở lại thì tới chỗ của lão gia tử một chuyến, bất quá Hứa Mặc Thành nói lão gia tử hôm nay hơi mệt, đã ngủ từ sớm rồi, nên bọn họ cũng không quấy rầy thêm.
11 h sáng hôm sau chuyến bay của Tấn Tấn sẽ đáp xuống sân bay Việt Châu, bởi vì Chương Viên cách sân bay tầm 1 tiếng chạy xe, nên bọn họ hơn 9 giờ đã lên đường. Nghiêm Húc đi theo Tấn Tấn tới đây, sau khi gặp nhau, anh cùng Trần An Tu chào hỏi, xách hành lý ra ngoài chuẩn bị lên một chiếc xe khác. Trần An Tu có nửa tháng không gặp Tấn Tấn, vừa thấy liền câu cổ con trai dùng sức đè ép nhóc xuống, "Ai nha, anh đẹp trai này nhà ai vậy ta?"
Tấn Tấn bị ba ép đến nỗi sắp nằm bẹp trên đất, còn cười hì hì đáp, "Là Trần Tấn Tấn con trai nhà Trần Tráng Tráng ạ".
Trần An Tu dùng 2 tay xoa nắn mặt nhóc, "Phản rồi phản rồi, ngay cả tên cúng cơm của ba mà con cũng dám gọi hửm?".
Tấn Tấn cười ôm thắt lưng hắn, "Con không tin hồi nhỏ ba chưa từng gọi qua tên cúng cơm của ông nội đâu a".
"Dĩ nhiên là có gọi qua, bất quá bà nội con mỗi lần đều nắm lỗ tai ba vặn 1 vòng thật đau a".
2 cha con đùa giỡn náo loạn một hồi, Tấn Tấn hỏi hắn, "Ba lớn và Mạo Mạo thúi đâu rồi ba?".
"Mạo Mạo nghe nói con sẽ tới, từ tối qua đến giờ nháo không chịu ngủ, kết quả trên đường tới đây ngủ chổng vó, ba lớn con đang ở lại trên xe với nó".
Tấn Tấn mặt đầy chê bai nói, "Thiệt y chang heo
con, mỗi ngày không đủ để nó ngủ".
Trần An Tu tháo ba lô tùy thân mà Tấn Tấn đang mang trên vai xuống, "Giờ chắc là đã tỉnh rồi, mau qua nhìn xem".
Kết quả trái ngược với Trần An Tu dự đoán, đại gia Mạo Mạo người ta một mực ngủ đến khi về tới nhà cũng chưa chịu thức, mọi người đều ở đây ăn cơ trưa, cu cậu vẫn khò khò hăng say. Cơm trưa ăn ở trong viện của lão gia tử, ông cụ thấy Tấn Tấn liền cao hứng, ngay cả lão thái thái cũng kéo nhóc hỏi thăm đủ thứ. Phải biết bà cụ đối với Mạo Mạo mặc dù rất ôn hòa, nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách thích hợp nha. Như lần đầu gặp mặt, đừng nói là nhận lấy bé con ôm ôm một chút, ngay cả một đầu ngón tay cũng chưa từng chạm qua Mạo Mạo. Chương Thời Niên bảo lão thái thái ưa thích yên tĩnh, không thích có trẻ con ở bên cạnh ồn ào, bất quá Trần An Tu cảm thấy, lão thái thái căn bản không thích trẻ con mới đúng.
Sau khi ăn xong lão gia tử có chuyện cần bàn nên giữ Chương Thời Niên lại, Trần An Tu liền mang Tấn Tấn và Mạo Mạo về sân viện mình trước. Vào nhà, Tấn Tấn sắp xếp lại mà nhóc một chút, cứ chốc chốc chạy qua ngó chừng Mạo Mạo, thấy bé con còn ngủ liền hỏi, "Em không ăn cơm sao ba?"
Trần An Tu kéo kéo chăn cho con trai, "Để cho em ngủ trước đã, Mạo Mạo 2 hôm nay buổi tối ngủ không được ngon giấc, lần này hẳn là thiếu ngủ lắm đây, con cũng ngủ một lát đi, hôm nay phải dậy sớm đúng không?"
Tấn Tấn cởi giày và áo khoác, leo lên nằm bên cạnh bé con, "Dạ, hơn 5 giờ đã dậy, bà nội nấu sủi cảo, tối hôm qua đã gói sẵn, Mạo Mạo khuya hôm trước làm cái gì mà không chịu ngủ vậy ba?".
"Chiều hôm trước lúc chơi đùa bị mấy đứa nhóc liên thủ đè xuống đánh, con nhìn cổ nó bị cào này".
Mạo Mạo đang ngủ, Tấn Tấn sợ đánh thức em trai, cũng không dám xoay cằm bé kiểm tra kỹ, chỉ có thể nhìn ra một chút từ bên sườn mặt, mới sơ sơ vậy thôi đã thấy mấy vết cào, "Bọn nhóc kia tại sao lại đánh em con?".
"Mấy đứa trẻ kia cũng không lớn, hẳn là đùa giỡn thôi, con mau ngủ đi, chờ em tỉnh thì con hỏi thử xem, xem nó sẽ nói thế nào?".
Tấn Tấn nhẹ nhàng sờ sờ hai má béo phì phúng phính, nằm ở bên cạnh trong chốc lát liền ngủ.
Thật sự là quá mệt mỏi, vất vả lắm mới nghỉ được cuối tuần, còn phải tranh thủ đuổi theo máy bay. Tấn Tấn ngủ một giấc này sảng khoái, thật say thật ngon, khoảng 2 tiếng sau mới từ từ có ý thức trở lại. Đang tỉnh tỉnh mê mê, dù ánh mắt vẫn còn nhắm, cũng có thể cảm giác được bên người đang có người. Nhóc miễn cưỡng hé hé mắt nhìn thử, đầu tiên là thấy 2 bàn chân ú na ú nần, cách mặt nhóc chưa tới 5 cm, mặc một đôi vớ nhung màu trắng, nơi mắt cá còn thêu hình gấu mèo nữa.
Ánh mắt mở ra lớn hơn, chủ nhân của bàn chân múp míp này đang béo tròn thịt đô đô ngồi đối diện nhóc, trên đùi đặt 1 con gấu bông. Bé con đang nghịch đầu cùng cánh tay gấu táy máy tới tới lui lui.
"Mạo Mạo, con ngồi biết điều một chút, chớ quấy rầy anh trai, chờ anh thức dậy sẽ chơi với con nhé", ba từ bên ngoài đi vào, nhẹ giọng dặn dò.
"Dạ", Mạo Mạo trịnh trọng gật đầu 1 cái, vừa cúi đầu liền thấy Tấn Tấn đã tỉnh, ánh mắt to tròn lập tức hiện lên vẻ mừng tõ, vứt gấu bông qua một bên, nhào vào ngực anh trai dụi dụi, "Đắc đắc, đắc đắc a".
"Hửm? Mạo Mạo, mới vừa rồi chúng ta đã nói thế nào?", Tấn Tấn nằm ngủ đưa lưng về hướng cửa, nên Trần An Tu không phát hiện nhóc đã thức, nghe Mạo Mạo la to như vậy liền muốn đi qua ngăn cản, liền thấy Tấn Tấn thò tay ôm lấy Mạo Mạo.
(3) 书案 - Án thư: Bàn kiểu cổ của TQ, nhưng túm lại vẫn là cái bàn, dùng từ "Án thư" thì mang vẻ hoài cổ quá, nên đổi lại thành bàn làm việc cho hiện đại :). Nó nè:
J xí xọn: Vừa beta vừa coi đá banh, trận Tây Bán Nhà đá với Morroco, mấy thánh Tây Bán Nhà đá làm sao mà cứ bị dẫn trước, mình ở đây hồi hộp thót tim, tưởng phen này đi bụi rồi chứ. Edit gần 3h sáng mới xong lun nà ^^.
💣 Bom số 8 - Chương 319: (Quả bom này hơi to, nhưng một màn thân thân hôn hôn của Tấn Tấn Mạo Mạo ngọt ơi là ngọt, bom to cũng xứng đáng á. Chúc các cưng may mắn nhé :P)
- Câu hỏi:
Trước khi chấp nhận sống chung một nhà với ba Chương, có bao nhiêu cô gái thầm thương và muốn tiến tới với An Tu? Hãy liệt kê theo thứ tự mạch truyện.
- Key: Ký tự đầu tiên của mỗi từ, không hoa, không dấu, dấu cách ở giữa
- Vd: Lục Bích Đình, Lý Diệu Nhã ----> lbd ldn ---> (khoe pass 318 nà ^^)
- Số gợi ý:
🔑 Trước tiên cứ gạch tên Lâm Mai Tử ra khỏi danh sách nhé :))
🔑🔑 Bao gồm cả yêu thầm, ý định muốn tiến tới hôn nhân, hay được người ta làm mai. An Tu đã từng đi coi mắt đó nha :P
🔑 Trước tiên cứ gạch tên Lâm Mai Tử ra khỏi danh sách nhé :))
🔑🔑 Bao gồm cả yêu thầm, ý định muốn tiến tới hôn nhân, hay được người ta làm mai. An Tu đã từng đi coi mắt đó nha :P
🔑🔑 🔑 3 cô gái, từ C1 - 40. Chúc các cưng may mắn.
💝 1 - Cô gái làm cùng khách sạn với An Tu
2 - Cô gái cùng An Tu xem mắt.
3 - Cô giáo dạy vẽ của Tấn Tấn, có tình cảm với An Tu.
💝 1 - Cô gái làm cùng khách sạn với An Tu
2 - Cô gái cùng An Tu xem mắt.
3 - Cô giáo dạy vẽ của Tấn Tấn, có tình cảm với An Tu.
Cũng lết được đến đây rồi :)) Lúc đầu toàn nghĩ Tần Dữ Khê mới chết :3
Trả lờiXóaOa oa oa bé giỏi quá :)). Tần Dữ Khê ko phải là tin đồn nha cưng ^^
XóaKo đc sô pha rùi. Bùn wa ��
Trả lờiXóaSao mấy cưng giỏi vợi. Câu này ko làm khó dc mấy mèn ơi ^^
XóaCó theo truyện là bik thôi mà. Hehe
Xóanghe Tấn Tấn hỏi thăm về Mạo Mạo biết là cưng em hết sức, nhà phía An Tu sống tình cảm ghê.
Trả lờiXóaNghe cưng gì đâu há, ước gì mình có được 2 cục vàng như thế :3
Xóa