Phân phân nhiễu nhiễu
Chắc do một đoạn thời gian vắng nhà, giấc ngủ Trần An Tu không được sâu, buổi sáng chưa tới sáu giờ đã tỉnh. Trong phòng tối mờ mờ, Chương Thời Niên và hai nhóc còn đang ngủ say, y rón rén mặc quần áo vào rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Sân nhỏ đắm chìm trong ánh nắng ban mai nhàn nhạt, mấy con chim sẻ không biết tên đậu trên nhánh cây và cành hoa đang hót véo von, Ban Đầu nghe được tiếng động ở cửa liền từ trong ổ nhỏ ở góc tường chạy ra, cọ cọ lên ống quần của hắn.
Chắc do một đoạn thời gian vắng nhà, giấc ngủ Trần An Tu không được sâu, buổi sáng chưa tới sáu giờ đã tỉnh. Trong phòng tối mờ mờ, Chương Thời Niên và hai nhóc còn đang ngủ say, y rón rén mặc quần áo vào rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Sân nhỏ đắm chìm trong ánh nắng ban mai nhàn nhạt, mấy con chim sẻ không biết tên đậu trên nhánh cây và cành hoa đang hót véo von, Ban Đầu nghe được tiếng động ở cửa liền từ trong ổ nhỏ ở góc tường chạy ra, cọ cọ lên ống quần của hắn.
Trần An Tu ngồi
xổm xuống gãi gãi cằm của nó, nó liền nằm bẹp trên đất híp mắt, dáng vẻ rất hưởng
thụ. Ban Đầu rất thông minh, hễ trong nhà có người, nó thường dành phần lớn thời
gian theo Kẹo Lạc ở trên núi, khi cả nhà đi vắng hết nó liền về nhà trông cửa.
Nó hiện tại đã lớn tướng lắm, cũng đâu cố ý cho ăn thức ăn dành riêng cho chó
đâu, nhưng da lông vẫn bóng loáng. Trần An Tu ôm nó thả lên cái cân ở sát góc tường, hơn hai mươi ký rồi nha.
“So với Mạo Mạo
còn nặng hơn a”, Trần An Tu vào phòng bếp, cún ta cũng đi theo.
Trần An Tu rửa
tay, từ trong giỏ bẻ hơn nửa cái bánh bao cho nó, nó liền ngậm đi ra ngoài,
chưa tới hai phút liền ngoắc ngoắc đuôi quay trở lại.
“Mày đừng tưởng
là tao không thấy mày đào hố chôn xuống nhá, còn muốn thêm hả, không có cửa
đâu”. Mỗi lần khi không đói bụng đều là bộ dạng thế, y khỏi cần nhìn cũng biết,
“Tao mở cửa cho mày ra ngoài đi dạo lát nhé, lúc chạy trên đường lớn nhớ nhìn
xe đó”. Cửa vừa mở ra, Ban Đầu ngao ô một tiếng không thèm xoay đầu lại chạy mất
dạng, ở bên ngoài thoải mái quen rồi, một đêm không được ra khỏi cửa liền khó
chịu a.
Thời gian còn
sớm, Trần An Tu bắc nồi cháo lên rồi cài cửa lại đi ra ngoài, trên đường gặp mặt
những công nhân đang lên núi làm việc. Bọn họ đã tới đây gần hai tháng, đều đã
quen biết lẫn nhau, sau khi công việc
đào hố trồng cây con kết thúc, họ ở lại chỗ này chủ yếu là khai hoang. Trần An
Tu giao khoán với họ một mẫu đất bao nhiêu tiền, không hề ràng buộc thời gian,
nhưng ai nấy đều ra ngoài đi làm kiếm tiền, tự nhiên cũng muốn sớm làm xong để
tiếp tục làm việc khác, nên cũng coi như chuyên cần. Hơn nữa buổi sáng mát mẻ,
cố làm sớm một chút buổi trưa lúc trời nắng nóng nhất có thể nghỉ giấc trưa.
Xây dựng nông
trường đã gần tới hồi cuối, các loại đường ống dẫn và máy móc cơ giới hóa cơ bản
đã bố trí xong, hiện tại đội xây dựng đang làm công tác hậu kỳ. Trên núi không
còn giống với trước kia nữa, khắp nơi ổ gà gồ ghề bụi đất bay tứ tung. Thời điểm
y đi Bắc Kinh vẫn chưa đến tiết lập xuân, lúa mì trên núi còn chưa chín vàng,
lúc trở về đã gần Hạ chí, nhà nhà đã thu hoạch xong hết, cây bắp mới được gieo
trồng cũng đã cao cỡ hai ba mươi cm. Cùng nhau đi tới, hai bên đường sinh trưởng
rất nhiều hoa cẩm quỳ màu tím mọc hoang từng chùm từng chùm. Đây là loài hoa
thường thấy nhất ở trên núi, trước và sau khi lúa mì nở hoa, kéo dài đến khi
đông tới mới tàn.
Trong mấy người
công nhân có một người tên là Hoàng Cốc Sinh, khoảng chừng bốn mươi tuổi, trông
cũng thân thiện và biết giao tiếp. Ông ta dẫn đầu đám công nhân này, bình thường
muốn thương lượng chuyện gì với chủ nhà đều do ông đứng ra bàn bạc. Trần An Tu
cùng ông ta có qua lại mấy lần, người này mồm mép láu lỉnh, đối xử với thuộc hạ
dưới tay cũng không coi là quá tốt, nhưng xử sự làm người coi như là đúng mực,
vừa có thể khắp nơi kéo các mối làm ăn, lời nói vẫn có phân lượng trong đám người.
Lúc này ông ta đưa cho Trần An Tu một điếu thuốc, cười ha hả nói, “Ông chủ Trần,
cậu làm ăn cũng không nhỏ nha. Cậu giờ có quán cơm, có nhà trọ, có vườn rau cải,
còn có trại nuôi heo, còn có một mảnh vườn lớn trồng cây ăn trái nữa chứ”.
Trần An Tu biết
ông ta có ý gì, từ lúc đầu người này liền để lộ ra ý muốn cho đám bọn họ ở lại
đây làm công lâu dài. Ông ta không nói trực tiếp, y cũng chỉ làm bộ như không
biết, không muốn sinh thêm nhiều rắc rối. Một là nông trường sau khi cơ giới
hóa thì nhân viên cũng không cần quá nhiều, và khi tuyển nhân viên y càng
nghiêng về người địa phương hơn, biết rõ gốc rễ, một khi xảy ra chuyện muốn tìm
người cũng dễ dàng. Cho dù không phải những nguyên nhân trên, mở cửa làm ăn tại
gia mà bỏ gần cầu xa, dễ dàng bị người khác cầm đằng chuôi. “Nhìn thì thấy quy
mô lắm, có điều bây giờ chỉ mới bắt đầu, ra nhiều vào ít, thật vất vả mới kiếm
được một chút, chỗ tiêu tiền thì quá nhiều, thuận tay một phát liền trôi ra hết
ngay, hiện tại cũng không dám thuê nhiều người đâu”.
Y nói lời này
nửa thật nửa giả, có điều Hoàng Cốc Sinh đã hiểu, người ta không có ý định lưu
người ở lại. Nói không tiếc là giả, thông qua mấy ngày quan sát, hắn phát hiện
cha con nhà họ Trần làm người không tệ, tiền lương không hề thấp hơn người
khác, đồ ăn nhiều hơn nhà người ta chứ không hề khe khắc, hôm nào nóng quá còn
nấu cho họ chút cháo hay canh đưa lên trên núi. Đây là đất nhà người ta, hắn chỉ
có thể dò xét, cũng không dám can thiệp vào, liền xoa xoa tay cười nói, “Đầu
năm nay kiếm tiền không dễ dàng a, mọi người đều hiểu, mấy ngày nay không thấy
ông chủ Trần, cậu có việc ra ngoài hả?”
“Ừ, qua vùng
khác thăm thân thích một chuyến”.
Hai người vừa
đi vừa trò chuyện, mắt thấy sắp đến vườn cây ăn trái, Hoàng Cốc Sinh lại nói cuối
tháng này có thể xong việc, muốn tính tiền nong.
Trần An Tu
đáp ứng đến lúc đó sẽ chuẩn bị xong tiền
bạc, ban đầu quyết định làm xong thì thanh toán tiền, toàn bộ trả bằng tiền mặt.
Nói đến trả tiền mặt, y lại nghĩ tới một việc đã suy nghĩ rất lâu rồi, chính là
muốn tìm một kế toán chuyên nghiệp. Trước kia y tự mình tính sổ sách thì thôi,
bây giờ mở rộng quy mô, y lại không học
qua nghiệp vụ kế toán, vẫn là giao cho người chuyên nghiệp sẽ tốt hơn. Có thể
tìm được một người có kinh nghiệm làm việc
đáng tin cậy là tốt nhất.
Sau khi chào
tạm biệt Hoàng Cốc Sinh, Trần An Tu một mình đi vào vườn cây ăn trái. Ở góc
đông bắc có dựng mấy cái lều, lều bên cạnh để nuôi mấy con chó lông vàng rất
to, là người trông coi vườn từ nhà mang tới, vừa thấy y đi vào liền sửa lên ầm
ĩ. Người trẻ tuổi trông vườn từ trong lều bước ra, thấy là y liền chạy tới chào
anh Trần. Biết y chỉ tới ngó một chút, nói qua mấy câu liền dắt chó đi dạo ở
nơi khác.
Anh đào trong
vườn đã thu hoạch gần hết, chỉ còn vài quả nho nhỏ, đào cũng bắt đầu ửng vàng,
chừng nửa tháng nữa chắc sẽ chín muồi và đưa ra thị trường. Vườn rau củ là khu
đất mới khai khẩn trong năm nay, khoai tây đã thu hoạch được một mùa, nhiều loại
khác vẫn đang phát triển tốt, nhưng hiện tại còn chưa lấy được chứng nhận rau sạch
hữu cơ. Món ăn ở đây cũng không tính là hoàn toàn dùng thực phẩm hữu cơ, sản lượng
hiện tại không nhiều lắm, khách tới ở du lịch có thể mua mang về một ít, chủ yếu
là làm nguyên liệu trong quán cơm nhỏ, còn dư lại cũng chẳng được bao nhiêu. Có
được chứng nhận, tháng sau thu hoạch xong, đến lúc đó có thể dán lên cái nhãn
rau sạch hữu cơ mà đưa ra ngoài tiêu thụ. Chủ yếu vẫn là đưa xuống các nhà phân
phối, mục tiêu là mấy tiểu khu hạng sang trong khu vực thành phố. Thời gian trước
đã làm xong công tác quảng cáo và chuẩn bị, đã nhận được một ít đơn đặt hàng,
giá thị trường tạm thời cũng không quá chát. Thị trường luôn là khai phá từng
bước một, bây giờ ở Lục đảo bán thực phẩm hữu cơ còn chưa có nhiều, bọn họ muốn
nắm bắt tốt cơ hội.
Lúc ra khỏi cửa
không mang dụng cụ, Trần An Tu tạm thời tìm một cái rổ thủng trong vườn rau,
hái ít đậu que, đậu đũa và mộc nhĩ, hái xong cũng đã hơn sáu giờ rưỡi, hắn cầm
rổ trở về. Ba cha con trong nhà đã rời giường, Mạo Mạo mặc áo thun ngắn tay sọc
màu xanh lá cây, béo đô đô ngồi trên ghế nhỏ ngay cửa nhà ngó dáo dác, vừa thấy
Trần An Tu liền giang hai tay vui vẻ chạy tới, “Ba ba”.
Trần An Tu
khom người, một tay bế cu cậu lên, vừa vào cửa liền thấy chăn mền được mắc lên
dây thừng để hong khô, “Mạo Mạo, đây là chuyện tốt con làm hả?”.
Tấn Tấn trong
sân kéo ống nước tưới hoa, nghe ba hỏi liền đáp, “Mạo Mạo buổi sáng tưới ngập
người ba lớn luôn”.
Mạo Mạo đại
gia nghe hiểu nha, nhưng bé có biết xấu hổ là thế nào đâu, mặt vẫn bình thường
chẳng tỏ chút ngại ngùng nào, hai tay ôm cổ ba ba, ngước đầu vui vẻ cười ha ha.
Trần An Tu cụng
cụng trán bé, “Còn cười à, con mà cứ tè ra giường thì ở nhà không ai dám ôm con
ngủ đâu nha, sau này đem con thả vào ổ cún ngủ chung với Ban Đầu nhé”. Mạo Mạo
bây giờ lớn hơn một chút, thời điểm ban đêm muốn xì xì đa số sẽ hừ hừ, người lớn
biết ý sẽ bế bé đi, nhưng thỉnh thoảng sẽ ngủ quên như vầy, không gọi một tiếng
liền tè ngay trên giường, chắc là ngày hôm qua ngồi xe mệt mỏi, buổi tối liền
ngủ như heo nhỏ vậy.
Tấn Tấn vứt ống nước xuống bụi hoa tường vi bên tường, chạy tới chọt chọt mông Mạo Mạo, "Ban Đầu cũng không chịu ngủ chung với em luôn, Ban Đầu cũng không có tè trong ổ của mình đâu nè"
Mạo Mạo bắt được cái tay của Tấn Tấn, "Đắc đắc".
Trần An Tu
giao Mạo Mạo cho Tấn Tấn ôm, lại
hỏi, "Ba lớn con đâu?".
Tấn Tấn lặng lẽ chỉ chỉ về hướng phòng tắm nói, "Còn đang tắm ạ", cuối cùng bổ sung thêm một chút, "Cỡ nữa tiếng rồi ạ".
Trần An Tu
nghĩ đến một khả năng nào đó, cười lớn đi tới gõ gõ cửa phòng tắm, "Chương tiên sinh, có cần em đưa chút 84 vào không hả?"
Chương Thời
Niên chìa ra một
cái tay ướt
nhẹp che mặt hắn lại.
Sau khi ăn điểm tâm, Chương Thời Niên cùng Tấn Tấn
ra cửa, Trần An Tu mang Mạo Mạo tới phòng làm việc của shop taobao, cùng mấy người Ngô Yến trò chuyện một hồi. Chờ tới gần mười giờ, thời điểm quán cơm nhỏ chuẩn bị mở cửa, liền dẫn Mạo Mạo đến tiệm vật liệu xây dựng ở đó. Lúc này trong tiệm ít người, mẹ Trần đang cùng thím Lưu cách vách ngồi dưới bóng cây ở hiên nhà lặt cải thìa mà bà vừa lên lúi nhổ về, Lâm Thục Phương ôm hai đứa bé ngồi một bên tán gẫu.
Thừa Tuyên cũng ở đây, nhóc đại khái đã quên chuyện Mạo Mạo ngồi đè lên mình, thấy Mạo Mạo liền cao hứng chạy tới, "Mạo Mạo a".
Trong túi Mạo
Mạo có một
ít khoai tây chiên giòn, bé đang cầm
trong tay một
góc nhỏ cà rốt,
Trần An Tu đẩy
đẩy bé con nói, "Đừng ăn một mình, đem chia cho anh trai và em
gái đi con".
Mạo Mạo không
phải là một bảo bảo keo kiệt a, gạt bỏ quá khứ, đem đồ ăn cho Thừa Tuyên, cũng thả vào trong tay Văn Phong, Văn Nhân
hai miếng, "Ăn", còn không quên
dặn dò người ta nha.
Người lớn đều khen ngợi bé ngoan, Trần An Tu sợ cu cậu nghe khen một hồi sẽ lên mặt tự phụ, liền kêu bé cùng anh trai em gái cùng
đi tới dưới
tán cây tự
chơi, sau đó hắn
trở về nhà nói qua với ba Trần rồi cũng rời đi.
Những người còn lại vừa nhặt rau vừa nói chuyện phiếm, thím Lưu buổi chiều muốn hấp bánh bao, lặt được nửa thau lá cải thìa liền dẫn Thừa Tuyên về trước, còn lại mẹ Trần và Lâm Thục Phương câu có câu
không tán gẫu.
Cải thìa còn dư lại không ít, mẹ Trần liền chủ động nói, "Còn nhiều như vậy, hay là cô cũng mang về một chút, trụng sơ với nước nóng rồi gói sủi cảo ăn".
Lâm Thục
Phương khoát tay nói, "Không cần, không cần,
chị nhìn em bây giờ giữ hai đứa nhỏ cũng đâu có rảnh đâu mà gói sủi cảo".
Chuyện nhà bà, mẹ Trần ở gần như vậy làm sao mà không biết, bất quá chẳng muốn để ý tới nhà này mà thôi, cho nên từ đó giờ không hỏi han gì. Hiện tại thấy người này tóc cũng bạc hơn không ít, nghĩ đến tình nghĩa từ nhỏ đến lớn, khó tránh khỏi có mấy phần không đành lòng, vì vậy mở miệng hỏi, "Ánh Hồng chẳng phải mấy tháng nữa là sinh sao? Tại sao còn nhận giữ Văn Phong vậy?". Cô con dâu kia rất lợi hại, trên trấn không ai không biết tiếng, thời điểm kết hôn náo loạn thế kia, rất nhiều người đều biết chẳng phải là vì hai đứa bé này sao.
Lâm Thục
Phương đứng
dậy đem Văn Nhân ôm vào lòng, vén vén
váy lên cho mẹ
Trần xem qua bắp đùi của bé, nơi đó từng mảng xanh tím.
Mẹ Trần tiến tới nhìn một cái, "Đây là làm sao?",
bị thương chỗ này, nói là đứa trẻ nghịch ngợm bị ngã cũng khó có thể tin được đi.
Lâm Thục
Phương khẽ
cắn răng nói, "Thì chính là bà nội y như bệnh thần kinh mà véo con bé đấy. Chẳng biết đầu óc bà ta chỗ nào có vấn đề nữa,
luôn nói là ngủ
không yên giấc,
ở chung một nhà với mẹ con Mai Tử, hễ nghe được chút động tĩnh của đứa nhỏ là la hét đập phá, còn đánh luôn đứa trẻ. Chị hai, chị nói xem đứa trẻ còn nhỏ như vậy, cũng đâu phải là đồ vật mà có thể ngồi yên đàng hoàng không quậy phá chứ. Phạm Lâm liền thay đổi phương pháp ngày ngày ồn ào đòi ở tiêng, không cho Mai Tử ở cùng nữa, cuối cùng con bé hết cách đành đem hai đứa đưa tới chỗ em. Chị cũng biết, Mai Tử ngoài em ra cũng đâu còn ai thân
thích ruột
rà nữa". Nếu còn, năm đó cũng sẽ không tới phiên một người cô đã gả ra ngoài như bà nuôi dưỡng, "Mẹ nó bên kia, đã từ sớm không qua lại, lại nói mấy đứa em trai kia con bé, người ta năm ngoái cũng vừa kết hôn, có đứa trẻ luôn rồi".
Mẹ Trần có gặp Phạm Lâm mấy lần, nhưng không có giao tình gì, thấy người nói chuyện tạm được, xem ra chỉ là bề ngoài, thật không ngờ tính khí bà ta lại như vậy. "Dầu gì Văn Nhân cũng là cháu gái ruột của bà ấy, vậy mà cũng có thể xuống tay được sao?", Văn Nhân so với Mạo Mạo còn nhỏ hơn nửa tuổi, bây giờ mới mười mấy tháng tuổi, đứa trẻ có chút xíu như vậy thì biết cái gì.
"Chẳng phải mẹ con đều giống nhau sao, Tưởng Dao đánh Văn Phong, Phạm Lâm đánh Văn Nhân, sớm biết là như vậy, hồi đầu còn không bằng để cho Mai Tử đi theo An Tu đâu", lời mới vừa ra khỏi miệng, liền ý thức được mình nói sai. Lâm Thục Phương cẩn thận nhìn sắc mặt mẹ Trần một chút, bổ sung, "Em nói là nói vậy thôi, nhìn An Tu bây giờ tốt biết bao, kiếm được tiền cũng đâu thua gì với mấy đứa tốt nghiệp đại học, Tấn Tấn và Mạo Mạo nhìn liền biết cũng có tiền đồ"
Mẹ Trần đâu phải biết người này ngày một ngày hai, sao lại không biết tính tình của bà. Thuận miệng mới nói, năm đó thời điểm Tưởng Vĩ Minh còn là cục trưởng cục công an thì thôi đi, chính là hiện
tại, một người là đội trưởng đội cảnh sát cùng với một ông chủ nhỏ mở tiệm ăn và quán trọ, người bình thường đều rất dễ dàng lựa chọn. Bà biết những thứ này, cũng không có nghĩa là cảm thấy thoải mái trong lòng khi nghe vậy. Ai nguyện ý đem con trai mình đặt ở vị trí dự bị chứ, còn không bằng đi theo An Tu ư? Kia An Tu nhất định sẽ chấp nhận sao? "Cô ở chỗ tôi nói như vậy, tôi nghe rồi thôi coi như xong, nhưng cô mà ra
bên ngoài nói mấy
lời này, chẳng phải để cho người khác nhìn vào chê cười sao? An Tu cùng Mai Tử đều đã có gia đình con cái cả rồi".
Lâm Thục
Phương cười
nói theo, "Chị
hai, chị nói đúng, em đây hồ đồ quá".
Mẹ Trần chẳng đến mức vì một câu nói mà bám riết không tha,
"Hai đứa
bé ở đây, Hiểu Lỗi và Ánh Hồng không nói gì chứ?".
"Hiểu Lỗi trái lại không nói lời nào, Ánh Hồng thì ngày ngày không thèm ngó
ngàng tới một cái. Nó từ khi mang thai, Mai Tử mua cái này cái kia cho, nó cho tới bây giờ chẳng phải là đứa hiền lành gì. Như sáng sớm hôm nay, em nấu cho Văn Nhân và Văn Phong hai
chén trứng gà, nó liền nổi giận ném đũa. Mai Tử cũng đâu phải là không đưa tiền đâu, chị nói xem, chỉ là mấy quả trứng gà thôi mà có cần so đo đến mức đó không? Em coi như là quá hiểu nó rồi, em giờ cũng nghĩ rõ ràng, siêu thị cùng nhà trên trấn nếu nó muốn thì cho nó đi, em cùng ba Hiểu Lỗi đã thương lượng, đem nhà cũ ở trong thôn sửa lại một chút, chờ tới mùa thu nó sinh con xong, chúng
ta liền dọn về trong thôn ở, đỡ cho mỗi ngày thấy nó là bị chọc tức. Chẳng biết đời trước chúng em gây ra nghiệp chướng gì, sao lại gặp phải một đứa con dâu như vậy chứ?".
"Tôi nói,
thôi thì cũng đừng
oán hận con dâu làm gì, nói thế nào cũng không phải do mình sinh ra, cuối cùng vẫn cách một tầng máu mủ".
Lâm Thục
Phương hiểu
ý mẹ Trần, im lặng thở dài.
Văn Nhân được ôm trong lòng không chịu ngồi yên, Lâm Thục Phương thả xuống cho bé tự đi chơi, lại vuốt vuốt tóc nói, "Mấy hôm rày chẳng thấy Lưu Tuyết lên núi, nghe nói ở nội thành làm ăn lớn gì đó"
"Chuẩn bị mở tiệm ở thành phố, tiếp tục buôn bán mặt hàng mỹ phẩm kia", đến mức mỹ phẩm gì cũng không cần nói tỉ mỉ thêm, Lưu Tuyết trước kia thường lên núi chào hàng, cơ
hồ
không ai không biết.
Lâm Thục Phương
nhìn bốn về vắng lặng liền kéo ghế xép nhỏ xích xích tới gần bên cạnh mẹ Trần, nhỏ giọng nói, "Không chỉ cái này đâu, em nghe nói Lưu Tuyết
còn lợi hại hơn cơ".
Mẹ Trần thấy bà thần thần bí bí như thế liền theo hỏi một câu, "Làm cái gì lợi hại hơn?".
"Nghe nói
cô ta thả
tiền ra bên ngoài làm ăn, lợi tức rất cao, bây giờ rất nhiều người tìm nó nhờ đưa cho vay dùm, đầu tư càng nhiều, kiếm càng nhiều".
Trong lòng mẹ Trần lộp bộp một tiếng, "Cô đây là nghe ai
nói?".
"Ánh Hồng có một người chị em bạn dì ở thành phố mở tiệm bán quần áo, cách tiệm của Lưu Tuyết không xa. Nghe nói từ đầu năm tới giờ, Lưu Tuyết giúp con bé kiếm được ít nhất một vạn rồi đó, hiện tại nó muốn đưa nhiều hơn, còn muốn kéo Ánh Hồng cùng nhau vào nhóm", bà
nhìn thần sắc mẹ Trần một chút lại hỏi, "Chuyện này nhà chị thật không biết ư?"
Mẹ Trần thầm nghĩ chả trách hôm nay ở chỗ này lôi lôi kéo kéo, nguyên lai là
tới thăm dò, "Từ hồi đầu năm tới giờ tôi cũng không thấy nó được mấy lần, chuyện này tôi thật sự không biết"
Lâm Thục
Phương nói thầm
một câu, "Không đạo lý nào, loại chuyện kiếm tiền này mà nó không nói với người nhà".
"Nó có
nói thì chúng tôi cũng đâu có tiền
đưa cho nó, trong nhà có chút tiền
cũng để làm vốn mua hàng cho tiệm vật liệu, nhà chú ba bên kia, Thiên Ý mới vừa mua nhà kết hôn, nơi nào còn tiền chứ. Có điều chuyện này các người vẫn là hỏi thăm kỹ hơn đi rồi hẵng quyết định, bây giờ làm gì có chuyện kiếm tiền dễ dàng đâu".
Trên mặt Lâm Thục Phương xuất hiện chút do dự, "Nói là vay mượn tư nhân, đều là hợp pháp".
"Vẫn là cẩn thận một chút sẽ tốt hơn".
Say khi Lâm Thục
Phương đi về,
mẹ Trần trở về nhà đem chuyện này nói với ba Trần, ông cũng cảm thấy chuyện này không bình thường lắm, "Thôi vầy đi, ngày mai tôi xuống núi xem hàng mới, sẽ tới nhà anh cả nói một chút"
Mẹ Trần suy nghĩ chốc lát rồi dặn dò, "Chuyện này mình cũng không biết rõ đầu đuôi, ông cũng đừng nói quá thẳng thừng, tránh lại chọc cả nhà kia kích động".
"Cái này
tôi hiểu rõ".
[288]
- Tác giả có lời muốn nói: Chuẩn bị đem Lưu Tuyết mà mọi người trông chờ đã lâu xử tử a.
- Hế nhô hế nhô, có ai vào đọc được chap này hông ta??? Ai đọc được tới dòng chữ này thì chúc mừng bạn nhá, hiiii.
Và giờ là gợi ý chap 289, sau một phen hại não, giờ tới pass dễ nè.
"Hai cụ Quý gia có tất cả bao nhiêu cháu chắt?"
Gợi ý: Viết bằng chữ, không hoa, không dấu
Vd: Có tổng cộng có bốn đứa cháu ---> bon
Hại não , nhưng mấy chap sau hình như k yêu cầu pass á
Trả lờiXóaVậy chắc là máy tớ bị lỗi rồi ấy ạ, hic hic, vui cho ấy nhé
XóaLúc đầu thì yêu cầu pass ta nhập ko đúng nhưng sau khi đọc xong hai chương trc xong quay lại thì vào thẳng luôn. Ta còn nghỉ là nàng gỡ pass chứ. Mừng hú hồn, 😅😅
Trả lờiXóaThế giờ vào bằng pass hay ko ạ, hông lẽ bị lỗi nhỉ???
XóaMạo Mạo =))) thiệt bó tay ha ha ha ha ha trời muốn có một cục như Mạo Mạo nuôi quá =)))
Trả lờiXóaMấy chương liền gia đình hạnh phúc vui vẻ, cutoe các kiểu, cảm giác giống như tiền đề cho sóng gió sắp tới. Mỗi lần nghĩ tới ông cậu của ba Chương làm khó An Tu là mình có cảm giác mong chờ ngày đó tới chậm chậm chút~ Nhưng lại cũng có chút chờ mong, vì qua cơn sóng gió thì gia đình An Tu sẽ viên mãn, cũng đến lúc một cuộc sống mới mở ra cho ba Chương Thời Niên và An Tu rồi ha~~~
Hiu hiu cuối cùng cũng diệt mẹ lưu tuyết~~ hú hú hú có tù tội gì ko ấy? :P nghe nói làm ăn giống như pyramid scheme quá hen :)))))
Tin buồn cho ấy là ông cụ Chương gia ko thích An Tu ạ, còn so găng dài dài đấy.
XóaNhớ là J có warning về ông cụ này trước đó rồi, biết là không thích An Tu, chắc cảm thấy An Tu không xứng với cháu của mình, thế nhưng lại yêu thích Tấn Tấn với Mạo Mạo ha *eyes rolling*
XóaHừ hừ hừ, nếu không gặp lại An Tu, yêu An Tu, có thêm Mạo Mạo với Tấn Tấn, thì ba Chương Thời Niên đã chết già cô đơn một mình rồi, gừ gừ, ông ta chỉ thấy mặt nổi không thấy được sâu sắc bên trong mối quan hệ của hai người. Hừ lão già khó tính cổ hủ, yêu thương ba Chương như thế là sai cách rồi *liếc liếc*
Há há, J là J thích câu phán của ấy, "Ba Chương chết già cô đơn một mình" ^^, theo mình nghĩ thì ba Chương sẽ không ế đâu ạ, khối cô muốn làm vợ anh ấy mà, mà ba Chương cũng bảo dự định trong kế hoạch của ảnh sẽ kết hôn rồi sinh con đó. Nhưng một điều chắc chắn là ba Chương sẽ không hạnh phúc được như hiện tại đâu ^^
XóaỦa mà Jean này 84 là gì vậy ???? Khúc Chú Chương đi tắm và bị An Tụ ghẹo ấy ???
Trả lờiXóaÀ, nếu theo tình tiết truyện thì J nghĩ là loại bột giặt hay chất tẩy gì đó, trong nguyên tác cũng ghi số 84, mà J tra trên mạng ko ra. Theo J nghĩ là vậy thôi, tựa như bên mình mỗi khi nhắc đến keo dán sắt hay dùng số 502 để nói đó.
Xóaở tiêng=>ở riêng
Trả lờiXóa