[276] - Gây dựng sự nghiệp chẳng dễ dàng gì
Tính từ lúc tách ra tới giờ đã gần hai tháng, ban đầu Trần An Tu còn lo lắng Mạo Mạo còn nhỏ thế này mà không thấy được Chương Thời Niên một thời gian dài sẽ trở nên xa cách. Ấy vậy bé con căn bản không hề gì, từ lúc gặp mặt đến giờ cứ dính vào ba lớn, nói mấy lời buồn nôn chua đến nỗi ê răng luôn.
“Ba ba”.
“Ừ, Mạo Mạo ở nhà có nghe lời ông bà nội không con?”.
Mạo Mạo liền cười ha ha, rồi lại kêu "Ba ba?".
Chương Thời Niên đáp lời, "Ừ".
Cu cậu kêu "Ba" liên tục trong hai phút, Chương Thời Niên vẫn kiên nhẫn trả lời từng câu.
Mấu chốt chính là Mạo Mạo không chỉ gọi miệng, cu cậu còn động thủ nữa. Hai cánh tay mập ú ôm chặt cổ ba lớn, mỗi khi kêu một tiếng liền dùng cái má phúng phính cọ cọ lên mặt y. Cục cưng nho nhỏ da thịt trơn nhẵn mềm mại, cứ cọ a cọ như vậy đến đá tảng cũng nóng hổi mềm xuống, huống chi người làm ba như Chương Thời Niên. Y sờ cái đầu tròn của bé, rồi lại hôn hôn hai má.
Mạo Mạo được hôn, cọ càng hăng say, càng vui sướng giòn giã
kêu, "Ba ba,
ba ba...".
Lần này không chỉ Trần An Tu, ngay cả Lâm Trường Thuận cũng không nhìn nổi nữa, bèn kêu Trần An Tu, "Tráng Tráng con đi dọn bàn đi, tiểu Chương mới tới à, nhanh trở về nhà ngồi nào cháu". Đừng nói ở ông cái tuổi này, chính là con trai ông, Lâm Hải Bác, cho dù trong lòng nó rất yêu thương con gái của mình đi nữa cũng hiếm khi biểu hiện quá mức thân cận lúc ở bên ngoài, huống chi là ôm hôn ở trước mặt nhiều người như vậy. Mạo Mạo còn nhỏ thì thôi đi, nhưng ông rõ ràng thấy Chương Thời Niên trước đó thời điểm ôm Tấn Tấn vào lòng cũng hôn hai cái, mà Tấn Tấn đã ở cái tuổi hiểu chuyện rồi đấy. Trên bờ cát vẫn còn vài người chưa rời đi mà nhìn qua bên này.
Nếu như có thể, Trần An Tu chỉ ước gì mình chẳng quen biết gì với ba cha con nhà tên đó, nhưng dưới ánh mắt của mọi người, hắn muốn tránh cũng không được, chỉ đành nhắm mắt giả bộ không có chuyện gì mà cao giọng đáp ứng. Hắn quay đầu lại, tìm một góc độ không ai thấy liền bày ra vẻ mặt hung dữ nói, "Ba cha con
nhà kia, mau về nhà cho
tôi". Các người cứ tìm một nơi nào đó vắng vẻ mà tương thân tương ái thoải mái đi.
Chương Thời Niên cười nhẹ, không chờ y đáp lại thì cái người bận rộn kia đã xoay người chạy mất, "Hải Song, cậu dọn đầu kia đi, chỗ này để anh dọn cho".
"Chúng ta cũng trở về đi", Chương Thời Niên ôm Mạo Mạo, vỗ vỗ vai Tấn Tấn.
"Dạ", Tấn Tấn đưa tay tới, Chương Thời Niên cầm lấy tay nhóc. Đứa trẻ này đã gần mười ba tuổi, nhưng bàn tay so với ba thì vẫn còn nhỏ lắm, y vẫn có thể bao trọn tay con trong lòng bàn tay mình. Hai
năm nay nhìn hai đứa bé ở bên cạnh mình lớn lên từng chút từng chút một, loại cảm giác làm cha này, so với cảm giác thỏa mãn khi sống với An Tu là hoàn toàn khác biệt. Trong hoạch định cho đời người từ rất sớm trước đó của y, đứa trẻ chính là một phần thiết yếu. Y cũng từng nghĩ tới, y sẽ là một người cha tốt, sẽ nguyện ý dành cho đứa trẻ tình yêu thương vô bờ, dốc sức dạy dỗ, toàn tâm bồi dưỡng. Nếu như không có biến cố gì lớn, đứa trẻ ắt sẽ vô cùng xuất chúng. Nhưng tới khi thật sự có hai tiểu gia hỏa này, y mới dần dần cảm nhận được, hơn cả lý trí cùng kế hoạch gì gì đó, một khắc kia khi hai đứa nhỏ kêu ba ba, hoàn toàn ỷ lại mà nhào vào trong lồng ngực mình, dường như dự định ấy cũng không còn quan trọng nữa.
Lễ tế hải kết thúc thì đã gần tới trưa, lúc Trần An Tu bọn họ về đến nhà, các mợ đã ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, người chị bà con Lâm Hải Quyên, vợ chồng Lâm Hải Thành và Trương Manh còn có vài nàng
dâu trong nhà đang rửa rau ở ngoài sân.
Hàng năm mỗi nhà trên đảo đều náo nhiệt như thế một lần, giống như là ăn tết vậy. Đem mấy món đồ cúng hâm lại, vài thân thích
gần nhà xúm lại ngồi xuống uống rượu cùng nhau. Trần An Tu ngoại trừ Lâm Trường Hòa và Lâm Trường Thuận là hai cậu ruột thì còn có ba người cậu họ, là con trai của hai anh em ruột của lão gia tử. Người lớn trẻ nhỏ trong phòng ngoài phòng đã an
vị xong, mọi người đều biết Chương Thời Niên, thấy y đi vào cũng
không ngạc nhiên, chẳng qua là vẻ mặt vẫn hiện ra chút cẩn trọng. Một là không thân thiết, hai là nhìn thế nào thì Chương Thời Niên cũng chẳng phải cùng một dạng người như bọn họ. Đại khái ngoại trừ mấy người có thần kinh thô to như thùng nước cỡ ba Trần, còn lại chẳng có ai vừa mới gặp Chương Thời Niên mà dám nảy sinh ý nghĩ thân cận cả.
Hôm nay người tới nhà nhiều, phòng lão gia tử bên kia chứa không hết, mọi thứ chuẩn bị đều là tiến hành ở nhà Lâm Trường Thuận. Sau đó tới màn xẻ thịt heo, Trần An Tu trước mang hai đứa nhỏ cùng Chương Thời Niên qua chỗ ông cụ bên kia. Người ta giết heo xong mới đem tế hải, bây giờ chỉ cần tìm người thuần thục gỡ xương cắt thịt heo là được, tuy là vậy nhưng cảnh máu me đó cũng không nên để cho ánh mắt sạch sẽ của trẻ con nhìn thấy.
Ba mẹ Trần đều ở bên này, mẹ Trần là cùng Trần An Tu tới từ trước, còn ba Trần thì ngồi xe Chương Thời Niên vừa đi qua tới. Ở nhà một mình ông đã mang chăn nệm đắp hằng ngày và quần áo ra sân hong khô, lại chà sạch mấy đôi giày phơi trên bệ cửa sổ, máy giặt đang giặt bộ chăn ga trải giường, vặn vòi nước đổ đầy vào hai thau quần áo to đùng. Ba Trần là kiểu người thích lao động, qua đây ngồi một chưa nóng chỗ liền đi tìm việc làm, ra ngoài chặt một mớ cây trúc trở vào, chuẩn bị gia cố thêm hàng rào tre bên ngoài ổ con ngỗng.
Mấy cụ già ở khoảnh đất trống trước cửa tán gẫu, ông cụ có nhiều anh chị em ruột, chính là cuộc sống quá khắc khổ, sống được đến giờ cũng chỉ còn lại ba người. Lão gia tử thứ hai trong nhà, trên còn có một anh trai hồi mười mấy tuổi đi bộ đội rồi không trở về, có người nói là đã hy
sinh, cũng có người nói là theo bộ đội di tản, từ đó không có tin tức. Bên dưới còn mấy em trai em gái
cũng không sống được đến trưởng thành, bây giờ chỉ còn lại lão tam cùng lão lục so với ông cụ nhỏ hơn mấy tuổi. Ai nấy cũng đã hơn bảy mươi cả rồi, nhà cũng không
quá sung túc, nhưng cũng cơm no áo ấm, thân thể các cụ còn mạnh khỏe lắm. Chỉ là lão tam đôi lúc hơi lẫn, thấy Mạo Mạo mà kêu bé là Tráng Tráng nhỏ.
Lâm Hải Thành mấy lượt tới kêu ba Trần đi qua uống trà, nhưng ba Trần còn đang bận làm, thoái thác bảo một hồi sẽ qua, cuối cùng Lâm Trường Thuận trực tiếp tới lôi người đi.
Bữa trưa vì có khá nhiều người nên đành dọn thành ba mâm, đàn ông một mâm, phụ nữ và mấy đứa nhỏ một mâm, mâm còn lại là mấy cụ già với vài đứa cỡ choai choai ngồi.
Sau khi khai tiệc, đầu tiên là một nồi lẩu rất lớn, hằng năm cứ đến lễ tết người trên đảo thường làm món này đãi khách, có điều từ đó giờ Trần An Tu vẫn không biết gọi nó là gì. Trên bàn bày đầy những đĩa hải sâm, tôm, còi sò điệp khô, mực ống, thịt heo, thịt gà, mộc nhĩ, nấm, nước dùng cũng thơm ngon. Tiếp theo là một thố lớn món hầm, xương sườn xếp thành một khối lớn, đều là nhà mình tự chặt xương nên chừa lại thịt rất nhiều, bên trong bỏ thêm khoai tây, khoai từ, cải trắng, bí đỏ, dưa chuột, cà tím cùng cà
chua hầm một thời gian dài, trông hấp dẫn vô cùng. Nguyên liệu trong món hầm phần lớn đều được trữ đông từ năm ngoài, lúc
này đem hầm là thích hợp nhất, qua vài hôm nữa khi thời tiết ấm hơn thì những thứ này liền không bảo quản được nữa. Ngoài hai món chính còn có mấy món xào khác, vừa hầm xương vừa xào mấy món nhỏ kế bên, cũng không tốn thời gian là mấy.
Trên bàn tiệc đàn ông khó tránh khỏi phải uống chút rượu. So với những người khác cùng họ Lâm, thì người nhà họ Trần coi như nửa phần là khách. Người trẻ tuổi đặc biệt càng thích náo nhiệt, ba Trần là trưởng bối, bọn Lâm Hải Song không dám
chuốc rượu. Hôm nay vốn ủ mưu muốn chuốc say cho Trần An Tu gục luôn, bất quá Chương Thời Niên lại đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, đám thanh niên liền tắt tiếng. Ngược lại mấy chú bác không suy nghĩ
vòng vo gì, uống càng sảng khoái.
Có lẽ vì quá vui vẻ, ba Trần tửu lượng tuy tốt cũng không trụ được, bữa tiệc kéo dài hơn hai giờ thì tan, trở về nhà lão gia tử bên này, ông chưa nói được mấy câu liền xiêu vẹo ngã lên khán ngủ tuốt, bọn họ cũng không có vội gì nên cứ để ông ngủ. Mạo Mạo hôm nay chỉ ngủ được một hồi liền tỉnh, đại khái chắc là hiếm khi thấy dáng ngủ của ông nội nên rất hiếu kì, liền nằm bên cạnh kêu ông nội, lại còn đưa đầu ngón tay út chọt chọt lên mặt và đút vào lỗ mũi ông nội nữa chứ. Trần An Tu sợ bé đánh thức ba Trần, vội vàng vớt cu cậu lên. Mẹ Trần mang nước vào thấy Mạo Mạo tỉnh liền ôm bé con sang
nói chuyện với bà cụ.
Lễ tế hải trên đảo của Lâm gia chỉ diễn ra trong buổi sáng liền kết thúc, buổi chiều thì tổ chức rất nhiều trò chơi. Đám con nít ngôi
không yên, thật sớm cơm nước xong liền chạy ra ngoài, Trần An Tu và Chương Thời Niên đang rảnh rỗi cũng đi dạo xung quanh một chút. Trên đường bán rất nhiều món ăn vặt, nhất là kẹo đường, ngoại trừ sơn tra trên núi là món truyền thống, còn có chuối tiêu, dâu tay,
khoai tây cùng cà chua bi cũng có rất nhiều. Trần An Tu thấy khoai tây thì hơi muốn ăn, nhưng vẫn suy nghĩ một chút, hai người đàn ông ở trên đường chính vừa đi vừa nhai nhóp nhép thì quả thực hơi khó coi, cũng không phải là nam sinh mười lăm, mười sáu tuổi.
“Vài năm gần đây cũng nhiều người tới đây tham quan nhỉ”, ven đường đậu rất nhiều xe, đều là biển số thành thị. Lễ tế hải trên đảo không làm thành hạng mục du lịch nên không rầm rộ mấy, ít người biết đến. Trước kia chỉ có bốn dặm tám xã xung quanh đây
vào ngày này sẽ tới tham gia náo nhiệt, bất quá vài năm nay thường xuyên có người ở khu thành thị hỏi thăm rồi đến chơi. Cả nhà kéo đến nghỉ ngơi cuối tuần trên đảo, lúc sắp đi còn mang theo chút hải sản. Ở phía nam hòn đảo có một bến tàu nhỏ, thường xuyên có thuyền câu trở về. Bây giờ hẵng còn sớm, hải sản vừa đánh bắt lên mới bắt đầu đưa ra chợ bán. Sò biển, nghêu và ốc biển có rất nhiều loại, trong đó hàu biển và vẹm tương đối rẻ nhất, mười đồng là có thể mua được một xô nhỏ.
Ba Trần lần này thật sự uống quá chén, Trần An Tu và Chương Thời Niên ra ngoài đi dạo một vòng lớn dọc theo bờ biển, lúc trở về cũng đã bốn giờ hơn mà ba Trần vừa chưa tỉnh rượu, lão gia
tử muốn giữ người ở lại một đêm, mấy đứa nhỏ trong nhà lôi kéo Tấn Tấn không cho đi, nhưng ở nhà buổi tối không
thể không có ai. Trần An Tu cũng đã hẹn với Tôn Hiểu đi trung tâm giới thiệu việc làm
tìm người, nên hắn cùng Chương Thời Niên trở về trước.
Hai người về đến nhà trời đã sẫm tối, lại cứ cố ý trùng hợp hôm nay trấn trên thống nhất sửa chữa đường dây điện, thế là buổi tối cúp điện tối thui. Tìm khắp nhà chỉ còn nửa cây nến, cơm còn chưa ăn được một nửa mà chưa gì đèn cầy đã cháy hết. Trần An Tu có sở trường lột vỏ tôm, dù hai mắt nhắm cũng lột ngon lành, hắn bóc xong liền một tay sờ loạn trên mặt Chương Thời Niên, tay kia thì đưa tôm tới miệng y, còn hỏi "Đây là miệng hay là mũi
anh vậy?".
Chương Thời Niên bắt được tay hắn đem người kéo vào lồng ngực, cắn cắn ngón tay
đối phương hỏi, "Em nói đi?”.
"Anh mà còn lộn xộn nữa là em chùi dầu mỡ lên người anh đấy".
Tay Chương Thời Niên vẫn dời xuống dưới, sờ đến thắt lưng đối phương, môi sáp lại gần bên tai hắn thì thầm, "Quần áo anh mới thay, em
chắc chắn muốn làm vậy?".
Trần An Tu thật muốn hiên ngang mà nói đúng vậy, nhưng trong tâm vẫn không có cốt khí nhanh chóng tính
toán cái giá phải trả một chút. Hai tay
khó khăn lắm mới tránh được ma trảo của y, đang muốn đẩy người nọ ra thì lần nữa bị bắt được rồi giơ lên cao. Lại một lần mua
bán lỗ vốn nữa rồi, người không có tiền thật đáng thương nha.
Chuyện kế tiếp? Tối lửa tắt đèn, ai
biết tiếp theo sẽ là gì? Chỉ là trưa ngày hôm sau, thời điểm Tôn Hiểu cùng Trần An Tu vào
quán cơm ở vùng phụ cận trung tâm giới thiệu lao động ăn bữa trưa, liền phát hiện mấy ngón tay Trần An Tu đều có dấu vết từng bị cắn qua, cổ tay cũng có. Cậu vốn dĩ muốn hỏi thêm mấy câu nhưng thấy người đối diện cúi đầu uống canh, lộ ra dấu vết ở bên dưới cổ áo so với trên tay còn đặc sắc hơn nhiều, cậu liền thức thời mà ngậm chặt miệng. Lần này cậu đã biết nguyên
do, đây là bà chủ đã trở lại a.
Vừa thuận lợi nhận thầu một quả đồi, mặc dù bản vẽ thiết kế cuối cùng của nông gia nhạc còn chưa hoàn thành, nhưng sắp bước vào tháng tư, thời tiết trở nên ám áp, rất nhiều giống cây
trồng vừa vặn có thể bắt đầu gieo hạt, mà đất trồng lúc này đã khai khẩn xong. Loại công việc tiêu hao thể lực này ít có người địa phương nào nguyện ý làm, cho dù tìm được thì cũng
chỉ vụn vặt lẻ tẻ vài người, góp lại cũng không đủ số. Chi bằng tới thị trường lao động xem qua, giá cả được niêm yết rõ ràng, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Ít đi tầng quan hệ, nói
chuyện công việc cũng thuận lợi hơn hẳn.
Tôn Hiểu có một người cậu chẳng biết họ hàng hang hốc mấy đời làm việc ở đó, đối với rất nhiều tình
huống đều hiểu rõ, làm trung gian giới thiệu vài người thể lực tốt, lại còn thành
thật chịu khó. Trần An Tu chọn được hơn hai mươi người, cuốn chăn đệm chất đầy 1 xe trở về cùng với họ. Trong số đó đa phần là đàn ông đang tuổi tráng niên cỡ chừng ba mươi, bốn mươi, còn có ba người mang theo vợ con, hắn cũng không cứng rắn ép cho họ phải tách ra. An bày tất cả bọn họ vào ở du lịch thôn
dã, khán trong phòng rất lớn, mở hai sân viện là đủ rồi. Cơm nước thì ăn cùng với đội công trình sửa đường, cũng
tiết kiệm được một ít.
Tháng tư năm nay, mùa vụ bận rộn tới rất nhanh, mùa này ở nhiều địa phương trong cả nước đã vào
xuân rất rõ ràng, nhưng ở Lục đảo, cây ngô đồng chỉ vẻn vẹn nhú ra mấy cái mầm, trên cây mơ cũng mới hé được vài đọt non, con đường trên trấn còn chưa sửa xong,
trên núi của Trần gia vẫn còn cả đống việc phải làm, khai
hoang, dẫn nước tưới, thoát nước cùng các
loại đường ống xử lý chất thải cũng
đang khẩn trương triển khai.
Đường Quả theo hai ông nội ở bên Mĩ cỡ chừng ba tháng, từ mấy tấm ảnh gửi về gần đây có thể thấy cu cậu dường như đã thích ứng nhiều rồi. Cùng với các bạn nhỏ khác ngồi ăn chung
một chỗ, còn đi
theo ông nội đến nông trường cho huơu ăn, nhổ cà rốt. So với trước thì có gầy đi chút
ít, nguyên do theo như Lâu Nam nói là hồi mới đầu khóc nháo không chịu ăn cơm, hiện tại đã tốt hơn nhiều, buổi tối cũng
không làm ầm ĩ nữa.
"Đường Quả thích ứng được không phải là chuyện tốt hay sao?
Anh còn cảm thấy mất mác hả?"
Lâu Nam cầm lấy ly nước đứng ở cửa phòng híp mắt nhìn cậu,
"Đúng là có một chút".
Trần An Tu mang quần áo dơ ném vào máy giặt, cười mắng anh ta,
"Anh có bị bệnh không vậy? Lúc nào thì định đi thăm
thằng bé?”.
Lâu Nam
cũng cười, "Qua
một tháng nữa đi ngó một cái, vừa mới thích ứng được, trước không đi
trêu chọc nó".
"Anh
có thể nhịn là được rồi".
"Có
cái gì không nhịn được, không nhịn được đã không cho qua đấy".
Mạo Mạo mới vừa được bà nội cho ăn xong,
lúc này tràn đầy tinh lực, ở trong sân
chạy tới chạy lui theo
Ban Đầu. Vừa nghe tiếng máy giặt kêu, liền chạy qua ôm chân ba ba, tay chỉ máy giặt nói, "Ba ba, vo ve". Bé
con hiện tại lớn thêm một chút, biết nói nhiều hơn, kêu máy
giặt là vo ve, kêu điện thoại di động là a lô
a lô. Vừa nghe điện thoại reo, không ai nhanh bằng cu cậu, xông lên cầm lấy tay thì chọt loạn xạ vào màn hình.
Lâu Nam đặt ly nước trên bệ cửa sổ, cười lớn ôm bé con, "Mạo Mạo càng ngày càng bản lĩnh nha,
còn biết nói vo ve nữa, con đã ăn no chưa?”.
Lời này cu cậu chắc là nghe hiểu, ưỡn ưỡn bụng nhỏ tròn nó
nói, "No", đây chính là no thật rồi.
Lâu Nam bị hắn chọc cười không ngừng, liền sờ bụng nhỏ một cái nói, “Chú
xem nào, bụng Mạo Mạo to như quả dưa hấu vậy nha”.
Mạo Mạo liền chui vào trong ngực người ta mà vui vẻ cười ha ha.
Bé con mới ăn xong nên Lâu Nam cũng không dám giỡn quá nhiều, ôm một hồi rồi thả xuống cho bé tự mình chơi. Cửa ngoài sân vẫn mở mở nên có thể thấy người đi làm lục tục trở về ăn cơm, Trần An Tu ở phía sau gọi bé, "Bên ngoài nhiều người, con đừng ra đó".
"Hai
người sau này còn muốn tiếp tục ở nơi này, không định dọn tới chỗ khác sao?”, nói thật, điều kiện ở đây không tính là quá
tốt. Nông gia
nhạc bên này, bên trong chỉ đơn giản trang
hoàng thêm một chút, sắm thêm một ít thiết bị cần thiết mà
thôi. Với xuất thân cùng điều kiện của Chương Thời Niên, có thể ở chỗ này thêm hai năm thật không phải chuyện dễ dàng.
"Làm sao không nghĩ tới chứ. Chỗ cũng đã chọn xong, là ở phía sau núi, buổi chiều dẫn anh qua nhìn thử". Nơi này quả thực không
giống dáng vẻ cái nhà cho lắm, hắn cũng đã
thương lượng qua với Chương Thời Niên, khối đất ở trên
núi phía sau dự định xây một dãy
nhà lớn một chút, sau này bạn bè người thân tới có thể ngủ lại, cho dù bọn họ rời đi vẫn để lại cho ba mẹ ở. Cách tiệm vật liệu cũng gần, dù trời mưa hay đêm tối ở lại trấn trên cũng rất thuận tiện.
Tháng tư năm nay, Trần An Tu chưa được nghỉ ngơi trọn vẹn một ngày
nào, trên núi dưới núi đâu
đâu cũng bận bịu, lại còn cùng người ta bàn chuyện làm ăn
chạy mấy chuyến qua
vùng khác để tìm heo con với gà giống tốt mang về. Ra nhiều hơn vào, tiền xài như nước chảy vậy, may mà trước đó kiếm được một chút, đối tác Minh Hiểu Tĩnh cũng xuất ra không ít lực. Qua
tháng tư, nguyên mẫu ban đầu của du lịch thôn dã cũng từ từ hiện rõ. Có
trại nuôi heo đen và gà vườn, có vườn trồng rau hữu cơ, mở rộng diện tích trồng cây ăn trái, mấy năm trước dò dẫm từng bước gây dựng nền tảng, năm nay làm được trong lòng có chút kích động, nhưng bây giờ mới chỉ là bước đầu, hắn cũng không có ý định tham lam ăn một lần thành mập mạp.
Đến giữa tháng
năm, con đường trên núi rốt cuộc cũng sửa xong,
không những mở rộng mà còn kéo dài thêm. Đoạn đường đổ đèo và đoạn giao
nhau với con đường dưới núi có
đặt biển báo chạy với tốc độ chậm, làm vậy để khỏi phải lo lắng đám người kia rảnh rỗi liền lên núi đua xe.
Trải qua mùa xuân thời tiết lúc lạnh lúc
nóng, qua lập hạ tiết trời rốt cuộc cũng dần ấm lên. Hoa đào trắng và đào hồng dần dần tàn, hoa hòe vừa vặn chớm nở. Nhưng mấy ngày nay trời không tốt lắm, vừa mới rời giường liền bắt đầu mưa. Từng hạt nhỏ mỏng manh nhìn không rõ lắm, nhưng đủ thấm ướt hết những phiến đá
xanh, từ từ nhuộm thành sắc xanh sẫm trong con ngõ nhỏ. Trần An Tu chớp mắt để làm rơi giọt nước mưa dính trên
lông mi, duỗi thẳng người một cái, mở cửa sân, xoay người trở vào. Một nhánh cây mơ bên nhà hàng xóm trồn vươn sang đây, màu xanh lục của lá cây, còn có
màu xanh nhạt của quả mơ chưa chín.
Edit: Huyền Vũ
- Quéo còm bạn edit mới của chúng ta nào. Đó giờ chưa từng edit lần nào nên bạn ấy than thở với mình chị ơi sao edit chóng mặt quá, hê hê. Hy vọng rằng bạn ấy tiếp tục edit thêm nhiều nhiều chương để bà con có đọc he, đừng bỏ chạy nha bé :P
Ngày nào cũng đảo qua đảo lại nhà để coi có chương mới chưa, nãy theo thói quen ghé vào mà thế nào lại thấy 2 chương mới mừng húm >v< Cmt cái động viên 2 người hehe Cảm ơn các ché nhiều nhiều, 5tingggg <3
Trả lờiXóaỐ là la, J thích cái tên Trứng Ốp Tiêu Sái này nè, hiiii, bộ đó đọc hay nhắm á :D
XóaÙa t trước cũng mê mẩn bộ ấy nên đặt tên nhà là vầy luôn =))))))))))))))))))))
XóaTrời ơi, đọc đoạn đầu của gia đình An Tu, cảnh đoàn tụ của 3 cha con hu hu hu cảm động quá đi~~~ Mình cũng phải rưng rưng TT^TT siêu dễ thương ~~ Đoạn tâm sự của ba Chương lấy nước mắt của tớ~~~~ aaaaa~~~~
Trả lờiXóaChào mừng bạn editor mới~~ mị rất hâm mộ các bạn editor, quá siêu, quá giỏi~ có thể chỉnh lý lại tiếng việt từ đám phải gọi là hổ lốn QT, quá siêu =)))
Nghe cái câu bỏ chạy của chị mà thấy chột dạ quá chừng :))
Trả lờiXóaChột dạ hem, chột dạ thì quay lại đê ^^
Xóa