Thứ Ba, 18 tháng 7, 2017

Nông gia 294

- Sóng gió nhỏ kéo tới (hạ)

Ngoi tr mt bác sĩ đứng trong tim thuc thì còn li đu là ph n, Quách Hiu Phi không th làm gì, nhng ngưi khác lin không dám li gn, ch đành ri rít tn ra xung quanh né tránh, tùy ý cho ông ta đp phá. Cui cùng ông ta dường như cũng không có ý mun đ thương ngưi khác, ch mun quy ri thôi. Trn An Tu bt đưc ông ta rt d dàng, chng qua Lý Khuê Trung ln tui, y tht không dám xung tay nng quá, tn chút thi gian mi ging đưc cây gy ra, li đy ngưi ngi xung cái ghế trng.

Lý Khuê Trung th mnh trng hai mt, vn kch lit giãy gia, bt quá Trần An Tu tr tui cưng tráng, ông làm sao cũng không thoát ra đưc, vùng vy my ln không có hiu qu, trong ming li không chu yên mng chi om sòm. Phn ln là chi Trần Kiến Hồng, tiếp theo chi Lý Thiến my câu, sau đó chc là nhn ra Trần An Tu, li mng ngưi nhà h Trn không phi là th tt lành gì.
Báo cnh sát, cnh sát chm chp không đến, Trần An Tu cùng Trần Kiến Hồng thương lưng xem có nên đưa ngưi đến đn công an hay không. Sau đó Lý Thiến t trong nhà bưng mt chu nưc lnh đi ra, tt thẳng lên ngưi Lý Khuê Trung.
Lý Khuê Trung tnh táo li, nhưng vn ngi ch đó bm mt than vãn gào khóc, nói mình không còn đưng sng, b con gái rut tht dn vào ch chết, li chi Lý Thiến làm ch c mà không biết chiếu c cho em trai em gái.
Lý Thiến tỏ ra thờ ơ lãnh đạm, chc là gặp quá nhiu ln nên cũng chng thèm phn bác, tùy ý ông ta làm m ĩ, ch nhìn mà cưi nho.
Bt quá cui cùng cũng không đưa ngưi đến đn công an, Trần Kiến Hồng nói trưc kia đã tng đưa ti, bt quá ch có hai ngày lin đưc th ra. Lý Khuê Trung đã cái tui này vi li tình trng sc khe như thế, đn cnh sát cũng không nguyn ý nhn thêm phin phc, hung chi việc này cũng chẳng phải to tát gì.
Trong chuyn này, Trần An Tu nói thế nào cũng ch là ngưi ngoài, cô c nói không đưa, y cũng không kim chế ông ta na. Trần Kiến Hồng tát Lý Khuê Trung mt bt tay lin đui ngưi ra ngoài, sau đó kêu ngưi dn dp v sinh, li liên lc vi ca hàng tới đi t kiếng.
Gii quyết xong cũng đã gn trưa, Lý Chí Viễn đã ti t sm. Trần An Tu an i cô c mt hồi, thy nơi này cũng đã không còn vic gì khác lin cùng Lý Chí Viễn ra ngoài ăn ba cơm, nhân tin bàn v công vic.
Hin ti trong tim đã như vy, Trần Kiến Hồng cũng không gi y li, ch dn dò ln sau có rnh ri li ti chơi, gửi y mang về dùm b qun áo mà bà mi mua cho bà ni Trn, "Vn tính ngày mai s lên núi, nhưng gi nháo thành ra vy, ngày mai chc cô không rnh rồi".
"Bà ni gn đây tinh thn n đnh, ba cháu hu như ngày ngày đu qua bên kia, ba còn nói ch ít ngày na tiết tri mát m s đưa bà ni v nhà cháu ", cho ti gi, bà ni Trn dưng như không quá nguyn ý nhà bn h, bt quá ch Lý Văn Văn sinh n, ch s mt mình thím ba chăm sóc hai người không ni.
" ch này ca cô cũng đưc, gian phòng hi đu năm bà ni cô vn còn gi đây", bà v v tay Trần An Tu. Nếu như đa con trai ln ca bà vn còn sng, hôm nay Lý Khuê Trung làm sao dám ln li gây chuyn như vy, "Chuyn này ch cô và ba con thương lưng sau, con c đi đi".
Trần An Tu cùng Lý Chí Viễn ri đi, thi đim đi ngang qua con ph nọ thì thy tim ca Lưu Tuyết. Chc đang là bui trưa nên bên trong không có ngưi khách nào, Lưu Tuyết cũng không có mt, ch có hai nhân viên bán hàng đang đng ca nói chuyn phiếm.
Nơi này cách công ty chuyn phát nhanh ca Trần Thiên Vũ không xa, Trần An Tu đưa Lý Chí Viễn ti mt quán cơm sch s có máy lnh ngi xung, li gi đin kêu Trần Thiên Vũ ti ăn chung.
Trần Kiến Hồng đã k sơ qua tình hung đi khái ca đôi bên, ln này gp mt lin bàn bc mt ít vn đ chi tiết. Lý Chí Viễn so vi ba Trn nh hơn my tui, ít nói, ta như Lý Thiến diễn tả qua. Ngưi này tính tình không t, nói chm nói chc, đưa ra mc lương cũng tương đương vi mc giá th trưng mà Trần An Tu tìm hiu, thm chí còn thp hơn mt ít. Có điu đối phương qu tht mun có mt ch trên núi, cũng không yêu cu gì, dng nhà nông thôn có sân nh là đưc.
Đim này trái li không khó khăn gì, hin ti có nhiu ngưi ra mua nhà trn trên hoc khu ni thành, nên trông thôn nhiu nhà trng, my căn nhà này mc thuê rt thp, ch yếu là mun tìm mt ngưi trông nhà dùm.
Tha dp ngưi n đng đy đi toilet, Trần An Tu lin hi Trần Thiên Vũ, "Em cm thy thế nào?".
Trần Thiên Vũ cm đôi đũa nhúng qua nưc rửa sạch//, "Cũng đưc, bây gi kế toán viên ln tui đưc hoan nghênh lm, có th tìm đưc ngưi như vy coi như là tt ri".
"Vy chúng ta c quyết đnh như vy?".
"Anh, chuyn này anh t làm ch là đưc, khi cn thương lưng vi em đâu".
Trần An Tu nghe ra hn không kiên nhn, lin hi, "Em hi ti ng không ngon sao? Làm gì nóng ny vy? Gây g vi tiu T sao?".
Trần Thiên Vũ ngoc tay nhân viên kêu ly ba chai nưc sui ưp lnh, "Không phi, chc là do thi tiết nóng quá, cm thy bc bi, chuyn ba m mun đi ra ngoài du lch sao ri?". Từ Đồng Đồng b ngưi nhà cm túc, càng ngày càng phin não, hai ngưi mi ln gi đin thoi nói chưa đưc my câu lin cãi vã.
"Ch Hà nói chc khong cui tháng tám đu tháng chín là đi theo đoàn, năm nay tính đi núi Trưng Bch. M thì ngi tri nóng nên không mun đi lm, bà ni thì lúc tt lúc xu nên ba không yên tâm. Gi hãy còn sm nên chưa có quyết đnh chc chn, ba m nói đi thêm mt thi gian na coi sao"
u tháng chín bên Đông Bc chc là lnh sm hơn đây, hai ngưi my năm nay chưa đi ra ngoài chơi, đi du lch mt chuyến cũng tt mà".
"Anh cũng nói như vy đy".
Nói ti đây thì Lý Chí Viễn tr li, hai anh em bèn dừng lại đề tài này.




Trần An Tu bui ti ăn cơm nhà, k li chuyn xy ra hôm nay nhà cô c, ba Trn tc gin v bàn mt cái, "Tht là khi ngưi quá đáng, ba đã nói vi cô c con t sm ri. Ba cùng vi my ngưi chú bác mun đến nhà Lý Khuê Trung nói chuyn cho ra nhẽ, nhưng cô c không cho, nói là ngưi nhà kia căn bn không biết phi trái là gì đâu. Bây gi nhìn li thật đúng là đám ngưi đó không h biết lý l. Ban đu chia đã chia ri, bây gi thy cô c con trong tay có hai cái nhà lin mun ti náo lon đòi chia tin, vy mà là đàn ông sao?".
M Trn múc cho ông mt chén canh nói, "Ông tc gin có ích li gì? Mt nhà kia đu vô li như vy, bn h chính là mun tin, ông mun ti lý lun ai thèm nghe ông nói? Bt quá cũng chm ĩ mt trn mà thôi".
"Ch c cũng hơn sáu mươi ri, bên cnh ch có Thiến Thiến là con gái, còn vưng bận hai đa bé, Hiu Phi li văn nhã, nếu mun đng tay đng chân thì chng có ai chế tr đưc đám ngưi Lý gia kia".
"Nhưng hin ti cũng đâu có bin pháp, ngưi nhà kia cũng chng gây s gì ln, cũng đâu th đem c nhà bn h đưa vào tù đưc".
Trần An Tu lin nói, "Như vy đi, ba, chng phi con thưng xuyên ti thành ph giao hàng hay sao, sau này mi khi giao hàng xong thì con ghé qua ch cô cn mt vòng, nếu có chuyn gì thì con có th giúp mt tay, còn nếu không đưc na thì đ cho cô c tm thi thuê hai v sĩ là ổn".
"Vy đưc, có điu con cũng đng cy mnh, đng có cng rn ti cùng, có th giúp đưc thì con c giúp, còn nguy him thì con phi trn đi, gy gc không có mt đâu".
C nhà thương lưng tốt, nhưng là cơm ti còn chưa ăn xong, Lý Thiến lin gi đin ti, nói là Thiên Vũ xy ra chuyn. Trần An Tu chng dám nói vi ba m Trn, ch báo vi Chương Thời Niên mt tiếng lin lái xe ti ni thành. Thì ra Lý Khuê Trung bui trưa ti quy mt ln, sau đó nói là b Trần An Tu đánh, tới chiều bt đu cm thy khó chu trong ngưi, không ng ti gi cơm ti lin phi nhp vin. M ca ông ta tám mươi tui ngi trưc ca tim thuc gào khóc than vãn, đòi sng đòi chết bắt Trn gia đn tin, phi trả mng ca con trai bà ta, hai thng con trai ln ca ông ta chn ca tim thuc không cho ai tan ca.
Chuyn này vn bởi vì bà mà ra, bt k s tht như thế nào, Trần Kiến Hồng không th nào đem Trần An Tu giao ra được. Hơn na xem b dng chơi xu ch mun đòi tin ch không báo cnh sát ca đám ngưi này, đoán chng Lý Khuê Trung cũng chng có chuyn gì lớn cả. Nhc ti cũng trùng hp, Trần Thiên Vũ cùng my ngưi bn hn nhau ăn cơm quán cơm gn đó, thy thi gian còn sm lin tạt qua nhà cô c một chuyến, va vn lin thy màn này.
Cu thy hai đa con trai ca Lý Khuê Trung lôi lôi kéo kéo qun áo ca cô c, không nói hai li lin xông ti đánh ph đu. Đưa tay bóp c mt thng, mt cưc đp tên còn li văng ra xa, cu không phi là Trần An Tu, xut th còn biết gi li ba phn khí lc. Trần Thiên Vũ xung tay ác lit, hai thng con trai lúc y b đp ra ca nm ngay đơ trên đt na ngày không bò dy nỗi.
M ca Lý Khuê Trung thy hai đa cháu bo bi b đánh, cũng không đoái hoài ti khóc nháo na, lin chy ti xé qun áo Trần Thiên Vũ, li dùng móng tay cào cấu lên mt cu. Đng nghĩ bà ta già tám mươi tui đi không ni mà lm, bà ta va cao li mp, liu sng liu chết lôi kéo Trần Thiên Vũ, Trần Kiến Hồng bt ly hai tay kéo na ngày không g ra đưc. Trần Thiên Vũ thy bà ln tui mi đu ch biết tránh né, đến khi trên cm b hung hăng cào mt cái, đau rát rưm máu, cu tc gin bèn cm cánh tay bà ta đy ra mt cái. Bà ta ngã ngi xung đt khóc hai tiếng, tiếp đó con ngươi đo mt vòng ngt xu, chuyn c như vy càng nháo càng ln khó lòng phòng b.
Lý Thiến vn đã v ti nhà, nhn đưc đin thoi ca m lin chy ti, mi ngưi ba chân bn cng đem bà ta vào bnh vin. Sau khi đến bnh vin, ngưi thì đã tnh li ri nhưng c kêu la đau ch này đau ch n, còn t cáo có ngưi mun đánh chết bà ta, khóc nháo không ngng. Cui cùng Trần Kiến Hồng đáp ng s ph trách tt c tin cha bnh, cũng s đn tin, Lý gia mi chu th ngưi đi.
Trần An Tu trc tiếp ti bnh vin, lúc hai anh em t trong đó đi ra đã gn na đêm. Trần Thiên Vũ s ba m nhìn ra đim khác thưng trên ngưi mình nên không mun lên núi. Trần An Tu cùng Trần Thiên Vũ khu ni thành ng mt đêm, quan sát tâm trạng thằng em hn là không b nh hưng gì, làm cho cu chút đim tâm, sáng sm lin chy tr v.
Lúc Trần An Tu v đến nhà, Chương Thời Niên đã ri giưng, thy hn vào ca v mt mt mi, liền rót cho hn ly nưc, "Chuyn này chng phi đã gii quyết ri sao? Li phát sinh biến c gì?". Y ti hôm qua nhn đưc đin thoi ca An Tu, biết không có vic gì mi yên tâm mà đi ng.
Trần An Tu ung ng c hết ly nưc, "Không phi, cô c cùng đám ngưi kia đã thương lưng xong ri, sẽ thưng tin. Có điu nghĩ ti lin thy bc bi, em vn là mun ngăn cô c li ri tìm bin pháp gii quyết khác, nhưng cô c không đ cho em nhúng tay vào, trưc tiên c đưa ít tin n đnh đám người kia đã".
"Có cn anh giúp gì không?".
"Loi chuyn trong nhà thế này anh có th giúp đưc gì, dn anh ti đánh nhau vi đám ngưi Lý gia à?".
Trần An Tu nói vy ch là pha trò, có điu chuyn nhà h Lý chưa đưc gii quyết trit đ, hn đi vi vic này cũng lưu tâm đ ý. Cô c qu nhiên thc hin cam kết, np tin vin phí Lý Khuê Trung và m ông ta, đ cho bn h trong bnh vin, mun làm kim tra cái gì thì c làm cái đó, mun phòng bnh gì thì lin chn phòng bnh đó.
Chính là Lý Khuê Trung nm vin ngày th hai, có mt nhóm ngưi xông vào nhà bn h, thy cái gì là đp phá cái ny, chưa đưc na tiếng, trong nhà đ đc gì có th đp đã nát bét hết. My ngưi đó ra ra vào vào rt nhanh chóng, cnh sát ti điu tra, hàng xóm khai ch nghe đưc tiếng đng, nhưng nhà h thưng xuyên gây g đp đ nên cũng không ai đ ý ti, đến ni tưng mo ca ngưi ti như nào cũng chng ai biết. Trong tiu khu my ch có camera thu li hình nh không rõ ràng, nhóm ngưi kia có chun b mà đến, phân tán mà tiến vào, thi đim đi ngang qua cameras còn tn lc kéo mũ thp xung. Lý Khuê Trung vào bnh vin ngày th tư, v hn lái xe ra ngoài mua đ, vào ca hàng bách hóa bt quá ch có hai tiếng đng h, lúc đi ra thân xe đã b cào xưc tùm lum, kính chn gió cũng b đp v. Lý Khuê Trung nm vin ngày th by, hai đa con trai ca ông ta đang hc đi hc vùng này, ph ăn vt ph cn trưng hc ni lên tranh chp vi mt đám côn đ, b ngưi đánh gãy xương sưn phi đưa đến bnh vin. Lý Khuê Trung nm vin ngày th tám, đa con gái nh nht ca ông ta đang hc trung hc ph thông, sau khi tam hc phát hin có ngưi mt đưng theo đuôi, lén lén lút lút. Ngày thi, Lý Khuê Trung và m hn thân th hi phc, ch đng yêu cu xut vin, sau đó cũng không dám nhc ti chuyn yêu cu Trần Kiến Hồng bi thưng na.
Tình hình chi tiết trong đó Trần An Tu dĩ nhiên không biết, nhưng cui cùng có th thun li gii quyết, hn cũng cao hng dùm nhà cô c, rt cuc có th thoái khi miếng cao dán chó Lý gia đáng ghét kia. Nhưng nhà hắn ai cũng không biết, trong khong thi gian đó còn xy ra mt chuyn khác, trc tiếp nh hưng đến quan h ca Trần Thiên Vũ và Từ Đồng Đồng.



Tôn Anh Hà đem con gái mình nht nhà mt tháng, mi đu Từ Đồng Đồng còn có th nghe vào my câu, sau đó bà an bài my ln coi mt ép buc Từ Đồng Đồng phi đi, cô cùng vi m mình nhà ba ngày nháo mt trn ln, năm ngày nháo mt trn nh. Vn ban đu quan h m con cũng không coi là quá hòa thun, vì trn này suýt chút na đóng băng luôn. Bà càng v sau qu thc không có bin pháp, lúc này mi nhìn thng vào s tn ti ca Trần Thiên Vũ. Bà chng biết thng hn đãn kia đã cho con gái mình ăn bùa mê thuc lú gì, chn trúng cho nó mình mt đa bn trai, mun hc vn có hc vn, mun gia thế có gia thế, tưng mo tuy không phi là quá anh tun, nhưng cũng thuc dng trên trung bình. Vy mà con nhóc chết tit này, bt k là ai, đi coi mt liền không cho người ta sc mt tt đp gì, nói chuyn mà c như cãi ln vy, có th b hù chy cũng đã chy hết ráo, còn my đa không b da chy, bà trái li không yên tâm. Nhng thng đó phi là tâm tư gì mi đng ý cưi mt đa con gái ngang ngưc phách li như vy?
Tốt nghiệp trung cấp, gia đình nông thôn, tự mình mở công ty chuyển phát nhanh nhỏ xíu. Đói thì khẳng định không chết đói, nhưng bà gả con gái sang đó thì con gái bà phải trải qua cuộc sống kiểu gì đây? Bà nuôi con gái hơn hai mươi năm, đâu thể đưa tới nhà khác chịu khổ được. Huống chi trên Trần Thiên Vũ còn có một thằng anh như vậy, nếu thật sự làm xui gia với cửa nhà này, truyền đến tai giới thương nghiệp Lục đảo, hẳn bà sẽ bị người ta cười thúi đầu mất. Nhiều năm như vậy, từng bước từng bước leo lên không hề dễ dàng gì.
Mang loại tâm tình phức tạp này, Tôn Anh Hà cùng với một người bạn đi tới tiệm của Lưu Tuyết. Trong tiệm vắng người, chỉ khoảng năm ba khách đang xem sản phẩm, hai nhân viên bán hàng đang bận bịu giới thiệu với họ, nhân viên thấy hai người có xe đưa đón, lại thấy quần áo sang trọng nên tiếp đãi cũng ân cần hơn. Lưu Tuyết đang ở trong phòng trò chuyện lôi kéo thêm hai người đưa tiền làm ăn, vừa ra tới liền thấy Tôn Anh Hà đang lật mấy tờ quảng cáo sản phẩm, trong lòng cô liền sáng tỏ phần nào, nhưng vẫn tỏ ra bình thường, chỉ vui cười hớn hở chào hỏi một người quen biết khác, “Chị Phùng, hôm nay sao rảnh rỗi mà ghé chỗ em vậy?”.
Người được gọi là chị Phùng cười nói, “Nghe nói cô mở một cửa hàng thật lớn ngay mặt tiền đường, lần này dẫn bạn tới xem thử, thuận tiện hỏi thăm cô chút chuyện”.
“Chị Phùng, chị chớ mang em ra đùa giỡn, có chuyện gì vậy chị, có chuyện gì chị không biết mà em biết chứ?”.
Tôn Anh Hà không nói lời nào, ở trong tiệm cố ý chọn hai bộ sản phẩm, cà mấy ngàn đồng tiền. Lưu Tuyết đứng ở quầy tính tiền, để cho nhân viên tới kho lấy hàng, lại dẫn người vào trong phòng ngồi một chút.
Sau khi đi vào, người gọi là chị Phùng mở lời trước, cũng không dài dòng lãng phí thời gian, giới thiệu lẫn nhau, tán gẫu mấy câu liền đi vào chủ đề chính, “Tiểu Tuyết, chú hai nhà cô có phải có một đứa con trai tên là Trần Thiên Vũ không? Theo em người này thế nào?”.
Lưu Tuyết lộ ra biểu tình nghi hoặc, “Trần Thiên Vũ? Đúng vậy đúng vậy, đứa con trai nhỏ của chú hai nhà em cũng tên giống vậy đó ạ. Chị Phùng, chị hỏi thăm cái này để làm gì? Là muốn giới thiệu đối tượng cho chú ấy sao?”.
Phùng Thư trả lời qua loa, “Coi như vậy đi, trước hỏi thăm một chút rồi tính sau, em nói chị nghe một chút người này thế nào?”.
“Phải nói là chú em chồng này của em cũng giỏi giang lắm, tự mở một công ty chuyển phát nhanh, cách nơi này không xa. Bất quá nếu chị muốn giới thiệu đối tượng thì thôi đi chị ạ, chắc là chú ấy không cần đâu. Chú ấy hiện tại đã có bạn gái, gia đình đằng gái rất tốt nhé. Em nghe thím hai nói, nếu như hai người kết hôn, chuyện nhà xe khỏi cần nhà thím hai lo, con dâu cưới về còn có cả một công ty lớn bồi làm của hồi môn đó”.
“Phải không? Chuyện đã quyết định rồi sao?”.
“Cũng chẳng kém là bao đâu, có vẻ chú thím hai rất ưng ý, cũng thúc giục mau chóng kết hôn rồi. Bất quá nói gì thì nói, ai tìm được cô con dâu như vậy mà không muốn đâu chứ? Chú thím hai nhà em cũng coi như người có phúc, sau này liền đi theo con trai con dâu hưởng phúc rồi”.
Phùng Thư gật đầu phụ họa nói, “Vậy cũng tốt, đúng rồi, cô bạn gái của chú ấy tên gọi là gì?”.
“Nhắc tới rất khéo nhé, chính là gần bên thành tây nhà chúng ta đó chị, kêu là Từ Đồng Đồng”. Sau khi Lưu Tuyết nói xong, thấy sắc mặt chị Phùng có chút khác thường liền hỏi, “Chị Phùng, chị lần này sẽ không phải được Từ gia nhờ đến hỏi thăm đi?”.
Phùng Thư mập mờ trả lời nước đôi, “Cũng coi là vậy, vậy chị hỏi thêm em một chút, người nhà chú em chồng này của em tính tình thế nào?”.
“Cái này thì… em biết nói sao đây. Chị Phùng, nếu em cố ý kể điểm nào không tốt, dù gì đó cũng là chú thím chồng của em, em hàng con cháu sao dám bình luận những lời bất kính với trưởng bối được, nếu truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe. Lại nói chuyện này quan hệ đến hôn sự của Thiên Vũ, nếu em nói cái gì cũng tốt thì chị cũng chẳng tin đâu phải không? Chúng ta là chị em tốt của nhau, chị tin tưởng em nên mới đi xa một chuyến tới tìm em, em cũng không thể lừa gạt chị được”.
Phùng Thư nắm tay cô nói, “Tụi mình là chị em, ở đằng sau trò chuyện thân mật riêng tư, chị còn muốn đem ra đường phố rêu rao sao? Chị đây cũng chẳng phải ở sau lưng buông lời ong tiếng ve gì, chuyện kết hôn là chuyện hệ trọng, ai lại không tìm người hỏi thăm một chút chứ. Làm người ai cũng phải có tâm tư, chị đây chẳng phải là muốn hiểu hơn một chút thôi sao?”.
Lưu Tuyết nhếch miệng, trầm tư một chốc rồi nói, “Chị Phùng nếu chị đã nói vậy, em cũng không làm tên tiểu nhân nữa. Thật ra cũng chẳng có gì để nói, chú hai chồng của em người này tính tình thật sự tốt vô cùng, thím hai thì lợi hại hơn một chút. Bất quá chị cũng thông cảm, phụ nữ nhà quê mà, ai cũng vậy thôi. Ở nhà mẹ chồng và bà nội chồng của em ai cũng phải nhường nhịn thím ấy, nhưng thím hai cũng chẳng phải người đặc biệt không biết lý lẽ, nói thế nào thì cũng đã từng làm nghề giáo mà”.
“Chị không sợ người lợi hại, chỉ cần biết phải trái là được. Nghe nói trên Trần Thiên Vũ còn có một người anh trai, phía dưới còn một đứa em gái đúng không?”.
“Nhắc tới ông anh này, haizzzz, hắn ta là dạng đó đó a. Bây giờ đàn ông sống với nhau cũng chẳng phải là bí mật gì, có thể chị sớm đã biết rồi nhỉ. Ừm, Thiên Vũ cùng anh trai tình cảm vô cùng tốt, chuyện này bên ngoài truyền miệng hơi khó nghe một chút, nhưng sống qua ngày với nhau, chị bịt lỗ tai lại không nghe là được rồi. Gia đình em chỉ là nhà nông cửa nhỏ, cũng không bị ảnh hưởng bởi mạng lưới quan hệ bên ngoài. Thân thích cho dù không muốn gặp, nhưng gãy xương thì vẫn còn liền gân, cũng đâu thể thật sự tuyệt giao được chứ. Lại nói, Trần An Tu bây giờ cơ ngơi rất được, ở trên núi thuê đất, mở quán cơm. Còn cô em gái nhà đó là đứa có tiền đồ nhất, học đại học ở Bắc Kinh, hiện giờ đang công tác ở đó. Con bé cùng Thiên Vũ cùng tuổi, lần trước tới nhà chú hai chơi còn nghe chú ấy nhắc tới muốn mua nhà ở Bắc Kinh cho con bé đấy, xem ra sau này chắc là muốn định cư ở đó luôn rồi. Nếu tiểu Từ và Thiên Vũ thật sự thành vợ chồng, sau này tới Bắc Kinh du lịch cũng khỏi lo sợ không có chỗ ở”.
“Nghe như vậy xem ra nhà chú thím hay của em cũng sống tương đối khá nhỉ”. Phùng Thư lần này tới hỏi thăm cũng là muốn làm người tốt, hiện tại thấy Tôn Anh Hà không nói lời nào, bà tiếp tục giảng hòa, “Những cái khác chỉ là râu ria thôi, quan trọng là muốn xem gia cảnh đôi bên, thật ra chủ yếu nhất vẫn là hai cái miệng nhỏ có thể sống với nhau qua ngày. Hai người hợp tính hợp tình, dung hòa lẫn nhau là điều quan trọng nhất”.
Lưu Tuyết đồng ý nói, “Chị Phùng, chị nói lời này rất đúng ạ. Phải nói Thiên Vũ tính tình coi như tạm được, rất dễ kết bạn, bên ngoài bạn bè rất nhiều, chỉ là còn trẻ tuổi nên khó tránh khỏi có lúc bồng bột. Mới hai ngày trước chứ đâu, chú ấy ở nhà cô cả của em đánh nhau với người ta, đem một bà cụ hơn tám mươi tuổi đánh đến nỗi nhập viện luôn. Nhắc tới mới nói, chuyện này cũng không thể oán trách Thiên Vũ được, là tại bà lão kia đến cửa nhà cô cả em gây chuyện trước, chú ấy cũng là bênh vực cô cả em mà thôi. Nhưng mấy ông già bà cả nào ai dám đụng vào a, đụng nhẹ cũng dám đụng chứ đừng nói là đánh thật. Hiện tại việc này còn chưa biết kết quả thế nào, nếu người nhà bà lão kia biết phải trái, chỉ đền tiền thuốc men còn dễ nói chuyện rồi, đằng này người ta lại không chịu bỏ qua cố tình làm ầm lên, em thấy chuyện này không dễ xử đâu. Thiên Tề nhà em cũng vì chuyện này mà cả buổi tối lo lắng không ngủ được, vẫn là trẻ tuổi dễ xung động mà”. Cô nói xong, lại vỗ trán một cái giả vờ tiếp, “Chị xem em lại nói cái gì này, tại quen thân với chị quá, cái gì cũng kể sạch sành sanh. Việc này chị cũng đừng nói với Từ gia bên kia nhé, hẳn là hai ngày liền có thể giải quyết xong thôi. Loại chuyện này cũng đâu phải ngày nào cũng gặp, người trẻ tuổi ai mà không có lúc bồng bột chứ, chính em đây cũng có lúc tính tình nóng nảy đây”.
Nói tới chỗ này, Phùng Thư phát hiện mình nói giúp vào hết nỗi nữa rồi. Đối với một bà lão hơn tám mươi mà có thể ra tay động thủ được, trước chưa cần biết nhân phẩm thế nào, tính tình này cũng quá hung hãn đi. Hôm nay có thể đánh người già, ai biết tương lai sau khi kết hôn rồi, có ra tay đánh vợ thì cũng chẳng gì lạ. Điều kiện bản thân đã thua kém hơn mọi mặt, hơn nữa còn có tính khí như vậy, cho dù chị muốn làm người tốt làm mai mối cũng không dám đem con gái nhà người ta gài bẫy đâu, huống chi nhìn thái độ của Tôn Anh Hà, chuyện này tám phần là thất bại.
Quả nhiên sau đó Tôn Anh Hà liền khách khí nói buổi chiều còn có việc, Phùng Thư cũng đi về theo. Hai người đứng chờ tài xế lái xe tới, Lưu Tuyết xách theo túi đồ tiễn người ra tận cửa. Tôn Anh Hà mãi tới cuối cùng mới hỏi một câu: “Nhà em có quen biết với thị trưởng Quý mới nhậm chức à?”.
“Thị trưởng Quý? Ba chồng em có gặp mấy lần ạ, chị chồng của em làm việc cho nhà nước nên chắc biết, chị Tôn hỏi có việc gì không?”.
Tôn Anh Hà cười cười nói, “Cũng không có gì, chị chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, thôi em trở vô đi, khỏi cần tiễn”.
Thị trưởng Quý? Sao đột nhiên Tôn Anh Hà lại hỏi tới nhân vật này nhỉ? Bất quá hình như chẳng có ấn tượng gì cả. Lưu Tuyết đứng trên thềm trước cửa tiệm đưa mắt nhìn xe Tôn Anh Hà rời đi, bĩu môi một cái. Nếu là trước kia, cô hẳn sẽ nói thêm vào đôi câu tốt đẹp cho, dù thế nào thì Từ gia cũng là gia nghiệp lớn, treo cái mác thân thích cũng chẳng lỗ lã gì. Nhưng thông qua quan sát mấy ngày nay, cô coi như đã hiểu, Từ Đồng Đồng người này tính tình đại tiểu thư, hễ một khi nổi nóng lên thì không hề nể mặt một ai, cô ba lần bốn lượt lấy lòng đều bị đánh trả về. Bây giờ còn chưa kết hôn mà đã cùng cô đối nghịch, nếu thật sự kết hôn rồi, hơn nữa là con dâu nhà kia, vậy thì từ nay về sau địa vị ở Trần gia chẳng phải sẽ đạp cô xuống một cước hay sao. Vốn một Triệu Tiểu Hàm đã đủ phiền phức rồi, hễ cô vừa làm sai cái gì, bà già kia liền bảo trước kia Tiểu Hàm thế này, tiểu Hàm thế nọ. Đã ly hôn từ tám trăm năm trước, bây giờ ngày ngày nhắc tới Triệu Tiểu Hàm làm quái cái quái gì.
[294]




- Tác giả có lời muốn nói: Lưu Tuyết đem thân thích đắc tội hết sạch, tự đánh gãy đường lui của mình.


- J xí xọn: Con mụ Lưu Tuyết này, phải vả cho nó méo mặt nó mới sợ mà.



Xì poi chương sau: Sinh nhật ba Chương, An Tu sẽ tặng món quà gì cho ba Chương đây????


25 nhận xét:

  1. Cũng nhờ lưu tuyết nên chuyện của Thiên Vũ với Từ đồng đồng ko thành nhỉ, con mẹ lưu tuyết này chuẩn bị đường sống ko có đường chết cũng ko ra nhé!!!!!! Triệt để tiễn mụ này đi lẹ lẹ cái, lâu quá rồi nha~

    Thế, thế cho nên đại ca Hướng góp mặt vào là từ lúc nào nhỉ? :P Làm thế nào mà hai trẻ này gặp nhau được? Từ chuyện nhà cô cả Kiến Hồng hả =)))))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Khoảng chương 388 mới gặp mình đọc bản raw thấy tại hồi đó chương 388 là mới nhất

      Xóa
    2. Chương 388 mới gặp mặt nhau, nhưng từ trước đã thả thính rồi ấy ạ :)

      Xóa
  2. Thế là chuyện Thiên Vũ và Đồng Đồng kết thúc từ đây nhĩ :))) Mà làm thế nào mà anh em nhà họ Trần toàn bị đè khôg vậy chời :3

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dù toàn bị đè, nhưng gặp đc người bạn đời tuyệt vời như vậy, đè hay bị đè cũng đâu sao đâu hén, coi chừng chị tác giả thương tình cho Vọng Vọng nhà ta hỗ công thì sao, há há há

      Xóa
  3. Haiz.... sao như âm hồn k tán thế

    Trả lờiXóa
  4. Bao giờ con bitch này mới biến mất vậy chài....... Chắc chắn Tiểu Vũ vs Từ Đồng Đồng k thành rồi, nhưng không biết nhà họ Từ có làm gì Tiểu Vũ hay nhà An Tu không nhỉ -.- Chờ một cái báo ứng nếu động vào họ, ghét mụ Tôn Anh Hà thế chứ =,=

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không làm gì cả bạn ạ Từ Đồng Đồng chỉ đi du học với người khác thôi.

      Xóa
    2. Hãy chờ chị tác giả ra thêm chương... xử 2 mẹ con nhà ấy nhá :))

      Xóa
  5. Trả lời
    1. Đi chơi dzìa, nhận liền một lúc 2 chương, sướng ghê ^^. Mỗi tội chương 295 -> 299 J chưa edit, lười lắm luôn này. Hông lẽ đợt tới post liền chương 300 cho mọi người coi trước nhẩy???? ^^

      Xóa
  6. Tui gửi 3 ch lận đó,tui làm tiếp vào ch cho, mai tui tranh thủ làm 295 cho J beta haha

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ui, mình nhận dc chương 301 302 303 đúng hem ấy? Ấy có làm giúp mình thì làm từ 296 trở lên, 295 mình làm đc một nữa rồi à. Mà ấy cứ thong thả, có rảnh thì làm chứ ko cần tranh thủ đâu ạ, cứ ăn ngủ thoải mái nhé, chứ ấy cố gắng mà tui lại lười biếng thì thấy ngại ngại thế nào ấy, hiiiiii.

      Xóa
    2. Ok, ko sao mà, tại giờ tui đg rảnh nên làm nhanh thôi. Tháng sau tui đi làm lại chắc sẽ làm chậm lại.

      Xóa
    3. chương 296 có 29 trang.

      Xóa
    4. làm cái chương 296 này thấy ghét wa, qua 297 còn tức ói máu chẳng muốn làm.

      Xóa
    5. Đừng một phút nóng giận mà xóa luôn 29 trang word nhá :))

      Xóa
    6. Đã giao ch rùi nhá J

      Xóa
    7. huhuhu, chương 296 dài kinh hồn, tui beta 2 bữa rồi mà ko xong, giờ 3h đêm rồi, buồn ngủ quá, ráng lết vào đây than khóc một tẹo. Tui ngủ đây, mai làm tiếp vậy =.=

      Xóa
  7. sẽ thường tiền=>sẽ bồi thường tiền

    Trả lờiXóa
  8. Lưu Tuyết cả đời làm được duy nhất 1 chuyện coi được là chia rẽ TĐĐ và Thiên Vũ. Chứ lấy cô Từ về kiểu j cũng gà bay chó sủa cho coi

    Trả lờiXóa
  9. lần nào đọc đến đoạn này cũng thấy tiếc cho Từ Đồng Đồng, huhu, mình cũng thích bạn này lắm, dù sau này biết sẽ có anh hướng nhưng này bạn này cũng được mà T_T
    đọc lại truyện này bao lần bản convert, đến lần này vào nhà bạn thấy edit được nhiều chương quá trời nên đây mới là lần đầu đọc của bạn, cám ơn bạn đã edit truyện nhé

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. :))
      Tớ à tớ thích Vọng Vọng về với anh Hướng thôi, hí hí hí

      Xóa
  10. Ko tìm đường chết thì ko chết 🤣🤣🤣🤣🤣🤣 chờ Lưu Tuyết bị vả mặt chan chát :)))

    Trả lờiXóa