- Sóng gió nhỏ kéo tới (hạ)
Ngoại trừ một bác sĩ đứng ở trong tiệm thuốc thì còn lại đều là phụ nữ, Quách Hiểu Phi không thể làm gì, những người khác liền không dám lại gần, chỉ đành rối rít tản ra xung quanh né tránh, tùy ý cho ông ta đập phá. Cuối cùng ông ta dường như cũng không có ý muốn đả thương người khác, chỉ muốn quấy rối thôi. Trần An Tu bắt được ông ta rất dễ dàng, chẳng qua Lý Khuê Trung lớn tuổi, y thật không dám xuống tay nặng quá, tốn chút thời gian mới giằng được cây gậy ra, lại đẩy người ngồi xuống cái ghế trống.
Ngoại trừ một bác sĩ đứng ở trong tiệm thuốc thì còn lại đều là phụ nữ, Quách Hiểu Phi không thể làm gì, những người khác liền không dám lại gần, chỉ đành rối rít tản ra xung quanh né tránh, tùy ý cho ông ta đập phá. Cuối cùng ông ta dường như cũng không có ý muốn đả thương người khác, chỉ muốn quấy rối thôi. Trần An Tu bắt được ông ta rất dễ dàng, chẳng qua Lý Khuê Trung lớn tuổi, y thật không dám xuống tay nặng quá, tốn chút thời gian mới giằng được cây gậy ra, lại đẩy người ngồi xuống cái ghế trống.
Lý Khuê Trung thở mạnh trừng hai mắt, vẫn kịch liệt giãy giụa, bất quá Trần An Tu trẻ tuổi cường tráng, ông làm sao cũng không thoát ra được, vùng vẫy mấy lần không có hiệu quả, trong miệng lại không chịu yên mắng chửi om sòm. Phần lớn là chửi Trần Kiến Hồng, tiếp theo chửi Lý Thiến mấy câu, sau đó chắc là nhận ra Trần An Tu, lại mắng người nhà họ Trần không phải là thứ tốt lành gì.
Báo cảnh sát, cảnh sát chậm chạp không đến, Trần An Tu cùng Trần Kiến Hồng thương lượng xem có nên đưa người đến đồn công an hay không. Sau đó Lý Thiến từ trong nhà bưng một chậu nước lạnh đi ra, tạt thẳng lên người Lý Khuê Trung.
Lý Khuê Trung tỉnh táo lại, nhưng vẫn ngồi ở chỗ đó bụm mặt than vãn gào khóc, nói mình không còn đường sống, bị con gái ruột thịt dồn vào chỗ chết, lại chửi Lý Thiến làm chị cả mà không biết chiếu cố cho em trai em
gái.
Lý Thiến tỏ ra thờ ơ lãnh đạm, chắc là gặp quá nhiều lần nên cũng chẳng thèm phản bác, tùy ý ông ta làm ầm ĩ, chỉ nhìn mà cười nhạo.
Bất quá cuối cùng cũng không đưa người đến đồn công an, Trần Kiến Hồng nói trước kia đã từng đưa tới, bất quá chỉ có hai ngày liền được thả ra. Lý Khuê Trung đã ở cái tuổi này với lại tình trạng sức khỏe như thế, đồn cảnh sát cũng không nguyện ý nhận thêm phiền phức, huống chi việc này cũng chẳng phải to tát gì.
Trong chuyện này, Trần An Tu nói thế nào cũng chỉ là người ngoài, cô cả nói không đưa, y cũng không kiềm chế ông ta nữa. Trần Kiến Hồng tát Lý Khuê Trung một bạt tay liền đuổi người ra ngoài, sau đó kêu người dọn dẹp vệ sinh, lại liên lạc với cửa hàng tới đổi tủ kiếng.
Giải quyết xong cũng đã gần trưa, Lý Chí Viễn đã tới từ sớm. Trần An Tu an ủi cô cả một hồi, thấy nơi này cũng đã không còn việc gì khác liền cùng Lý Chí Viễn ra ngoài ăn bữa cơm, nhân tiện bàn về công việc.
Hiện tại trong tiệm đã như vậy, Trần Kiến Hồng cũng không giữ y ở lại, chỉ dặn dò lần sau có rảnh rỗi lại tới chơi, gửi y mang về dùm bộ quần áo mà bà mới mua cho bà nội Trần, "Vốn tính ngày mai sẽ lên núi, nhưng giờ nháo thành ra vậy, ngày mai chắc cô không rảnh rồi".
"Bà nội gần đây tinh thần ổn định, ba cháu hầu như ngày ngày đều qua bên kia, ba còn nói chờ ít ngày nữa tiết trời mát mẻ sẽ đưa bà nội về nhà cháu ở ạ", cho tới giờ, bà nội Trần dường như không quá nguyện ý ở nhà bọn họ, bất quá chờ Lý Văn Văn sinh nở, chỉ sợ một mình thím ba chăm sóc hai người không nổi.
"Ở chổ này của cô cũng được, gian phòng hồi đầu năm bà nội ở cô vẫn còn giữ đây", bà vỗ vỗ tay Trần An Tu. Nếu như đứa con trai lớn của bà vẫn còn sống, hôm nay Lý Khuê Trung làm sao dám lớn lối gây chuyện như vậy, "Chuyện này chờ cô và ba con thương lượng sau, con cứ đi đi".
Trần An Tu cùng Lý Chí Viễn rời đi, thời điểm đi ngang qua con phố nọ thì thấy tiệm của Lưu Tuyết. Chắc đang là buổi trưa nên bên trong không có người khách nào, Lưu Tuyết cũng không có mặt, chỉ có hai nhân viên bán hàng đang đứng ở cửa nói chuyện phiếm.
Nơi này cách công ty chuyển phát nhanh của Trần Thiên Vũ không xa, Trần An Tu đưa Lý Chí Viễn tới một quán cơm sạch sẽ có máy lạnh ngồi xuống, lại gọi điện kêu Trần Thiên Vũ tới ăn chung.
Trần Kiến Hồng đã kể sơ qua tình huống đại khái của đôi bên, lần này gặp mặt liền bàn bạc một ít vấn đề chi tiết. Lý Chí Viễn so với ba Trần nhỏ hơn mấy tuổi, ít nói, tựa như Lý Thiến diễn tả qua. Người này tính tình không tệ, nói chậm nói chắc, đưa ra mức lương cũng tương đương với mức giá thị trường mà Trần An Tu tìm hiểu, thậm chí còn thấp hơn một ít. Có điều đối phương quả thật muốn có một chỗ ở trên núi, cũng không yêu cầu gì, dạng nhà nông thôn có sân nhỏ là được.
Điểm này trái lại không khó khăn gì, hiện tại có nhiều người ra mua nhà ở trấn trên hoặc khu nội thành, nên trông thôn nhiều nhà trống, mấy căn nhà này mức thuê rất thấp, chủ yếu là muốn tìm một người ở trông nhà dùm.
Thừa dịp người nọ đứng đậy đi toilet, Trần An Tu liền hỏi Trần Thiên Vũ, "Em cảm thấy thế nào?".
Trần Thiên Vũ cầm đôi đũa nhúng qua nước rửa sạch//, "Cũng được, bây giờ kế toán viên lớn tuổi được hoan nghênh lắm, có thể tìm được người như vậy coi như là tốt rồi".
"Vậy chúng ta cứ quyết định như vậy?".
"Anh, chuyện này anh tự làm chủ là được, khỏi cần thương lượng với em đâu".
Trần An Tu nghe ra hắn không kiên nhẫn, liền hỏi, "Em hồi tối ngủ không ngon sao? Làm gì nóng nảy vậy? Gây gổ với tiểu Từ sao?".
Trần Thiên Vũ ngoắc tay nhân viên kêu lấy ba chai nước suối ướp lạnh, "Không phải, chắc là do thời tiết nóng quá, cảm thấy bực bội, chuyện ba mẹ muốn đi ra ngoài du lịch sao rồi?". Từ Đồng Đồng bị người nhà cấm túc, càng ngày càng phiền não, hai người mỗi lần gọi điện thoại nói chưa được mấy câu liền cãi vã.
"Chị Hà nói chắc khoảng cuối tháng tám đầu tháng chín là đi theo đoàn, năm nay tính đi núi Trường Bạch. Mẹ thì ngại trời nóng nên không muốn đi lắm, bà nội thì lúc tốt lúc xấu nên ba không yên tâm. Giờ hãy còn sớm nên chưa có quyết định chắc chắn, ba mẹ nói đợi thêm một thời gian nữa coi sao"
"Đầu tháng chín ở bên Đông Bắc chắc là lạnh sớm hơn ở đây, hai người mấy năm nay chưa đi ra ngoài chơi, đi du lịch một chuyến cũng tốt mà".
"Anh cũng nói như vậy đấy".
Nói tới đây thì Lý Chí Viễn trở lại, hai anh em bèn dừng lại đề tài này.
Trần An Tu buổi tối ăn cơm ở nhà, kể lại chuyện xảy ra hôm nay ở nhà cô cả, ba Trần tức giận vỗ bàn một cái, "Thật là khi người quá đáng, ba đã nói với cô cả con từ sớm rồi. Ba cùng với mấy người chú bác muốn đến nhà Lý Khuê Trung nói chuyện cho ra nhẽ, nhưng cô cả không cho, nói là người nhà kia căn bản không biết phải trái là gì đâu. Bây giờ nhìn lại thật đúng là đám người đó không hề biết lý lẽ. Ban đầu chia đã chia rồi, bây giờ thấy cô cả con trong tay
có hai cái nhà liền muốn tới náo loạn đòi chia tiền, vậy mà là đàn ông sao?".
Mẹ Trần múc cho ông một chén canh nói, "Ông tức giận có ích lợi gì? Một nhà kia đều vô lại như vậy, bọn họ chính là muốn tiền, ông muốn tới lý luận ai thèm nghe ông nói? Bất quá cũng chỉ là ầm ĩ một trận mà thôi".
"Chị cả cũng hơn sáu mươi rồi, bên cạnh chỉ có Thiến Thiến là con gái, còn vướng bận hai đứa bé, Hiểu Phi lại văn nhã, nếu muốn động tay động chân thì chẳng có ai chế trụ được đám người Lý gia kia".
"Nhưng hiện tại cũng đâu có biện pháp, người nhà kia cũng chẳng gây sự gì lớn, cũng đâu thể đem cả nhà bọn họ đưa vào tù được".
Trần An Tu liền nói, "Như vầy đi, ba, chẳng phải con thường xuyên tới thành phố giao hàng hay sao, sau này mỗi khi giao hàng xong thì con ghé qua chỗ cô cả lượn một vòng, nếu có chuyện gì thì con có thể giúp một tay, còn nếu không được nữa thì để cho cô cả tạm thời thuê hai vệ sĩ là ổn".
"Vậy được, có điều con cũng đừng cậy mạnh, đừng có cứng rắn tới cùng, có thể giúp được thì con cứ giúp, còn nguy hiểm thì con phải trốn đi, gậy gộc không có mắt đâu".
Cả nhà thương lượng tốt, nhưng là cơm tối còn chưa ăn xong, Lý Thiến liền gọi điện tới, nói là Thiên Vũ xảy ra chuyện. Trần An Tu chẳng dám nói với ba mẹ Trần, chỉ báo với Chương Thời Niên một tiếng liền lái xe tới nội thành. Thì ra Lý Khuê Trung buổi trưa tới quậy một lần, sau đó nói là bị Trần An Tu đánh, tới chiều bắt đầu cảm thấy khó chịu trong người, không ngờ tới giờ cơm tối liền phải nhập viện. Mẹ của ông ta tám mươi tuổi ngồi trước cửa tiệm thuộc gào khóc than vãn, đòi sống đòi chết bắt Trần gia đền tiền, phải trả mạng của con trai bà ta, hai thằng con trai lớn của ông ta chặn ở cửa tiệm thuốc không cho ai tan ca.
Chuyện này vốn bởi vì bà mà ra, bất kể sự thật như thế nào, Trần Kiến Hồng không thể nào đem Trần An Tu giao ra được. Hơn nữa xem bộ dạng chơi xấu chỉ muốn đòi tiền chứ không báo cảnh sát của đám người này, đoán chừng Lý Khuê Trung cũng chẳng có chuyện gì lớn cả. Nhắc tới cũng trùng hợp, Trần Thiên Vũ cùng mấy người bạn hẹn nhau ăn cơm ở quán cơm gần đó, thấy thời gian còn sớm liền tạt qua nhà cô cả một chuyến, vừa vặn liền thấy màn này.
Cậu thấy hai đứa con trai của Lý Khuê Trung lôi lôi kéo kéo quần áo của cô cả, không nói hai lời liền xông tới đánh phủ đầu. Đưa tay bóp cổ một thằng, một cước đạp tên còn lại văng ra xa, cậu không phải là Trần An Tu, xuất thủ còn biết giữ lại ba phần khí lực. Trần Thiên Vũ xuống tay ác liệt, hai thằng con trai lúc ấy bị đạp ra cửa nằm ngay đơ trên đất nửa ngày không bò dậy nỗi.
Mẹ của Lý Khuê Trung thấy hai đứa cháu bảo bối bị đánh, cũng không đoái hoài tới khóc nháo nữa, liền chạy tới xé quần áo Trần Thiên Vũ, lại dùng móng tay cào cấu lên mặt cậu. Đừng nghĩ bà ta già tám mươi tuổi đi không nỗi mà lầm, bà ta vừa cao lại mập, liều sống liều chết lôi kéo Trần Thiên Vũ, Trần Kiến Hồng bắt lấy hai tay kéo nữa ngày không gỡ ra được. Trần Thiên Vũ thấy bà lớn tuổi mới đầu chỉ biết tránh né, đến khi trên cằm bị hung hăng cào một cái, đau rát rướm máu, cậu tức giận bèn cầm cánh tay bà ta đẩy ra một cái. Bà ta ngã ngồi xuống đất khóc hai tiếng, tiếp đó con ngươi đảo một vòng ngất xỉu, chuyện cứ như vậy càng nháo càng lớn khó lòng phòng bị.
Lý Thiến vốn đã về tới nhà, nhận được điện thoại của mẹ liền chạy tới, mọi người ba chân bốn cẳng đem bà ta vào bệnh viện. Sau khi đến bệnh viện, người thì đã tỉnh lại rồi nhưng cứ kêu la đau chỗ này đau chỗ nọ, còn tố cáo có người muốn đánh chết bà ta, khóc nháo không ngừng. Cuối cùng Trần Kiến Hồng đáp ứng sẽ phụ trách tất cả tiền chữa bệnh, cũng sẽ đền tiền, Lý gia mới chịu thả người đi.
Trần An Tu trực tiếp tới bệnh viện, lúc hai anh em từ trong đó đi ra đã gần nửa đêm. Trần Thiên Vũ sợ ba mẹ nhìn ra điểm khác thường trên người mình nên không muốn lên núi. Trần An Tu cùng Trần Thiên Vũ ở khu nội thành ngủ một đêm, quan sát tâm trạng thằng em hẳn là không bị ảnh hưởng gì, làm cho cậu chút điểm tâm, sáng sớm liền chạy trở về.
Lúc Trần An Tu về đến nhà, Chương Thời Niên đã rời giường, thấy hắn vào cửa vẻ mặt mệt mỏi, liền rót cho hắn ly nước, "Chuyện này chẳng phải đã giải quyết rồi sao? Lại phát sinh biến cố gì?". Y tối hôm qua nhận được điện thoại của An Tu, biết không có việc gì mới yên tâm mà đi ngủ.
Trần An Tu uống ừng ực hết ly nước, "Không phải, cô cả cùng đám người kia đã thương lượng xong rồi, sẽ thường tiền. Có điều nghĩ tới liền thấy bực bội, em vốn là muốn ngăn cô cả lại rồi tìm biện pháp giải quyết khác, nhưng cô cả không để cho em nhúng tay vào, trước tiên cứ đưa ít tiền ổn định đám người kia đã".
"Có cần anh giúp gì không?".
"Loại chuyện trong nhà thế này anh có thể giúp được gì, dẫn anh tới đánh nhau với đám người Lý gia à?".
Trần An Tu nói vậy chỉ là pha trò, có điều chuyện nhà họ Lý chưa được giải quyết triệt để, hắn đối với việc này cũng lưu tâm để ý. Cô cả quả nhiên thực hiện cam kết, nộp tiền viện phí Lý Khuê Trung và mẹ ông ta, để cho bọn họ ở trong bệnh viện, muốn làm kiểm tra cái gì thì cứ làm cái đó, muốn ở phòng bệnh gì thì liền chọn phòng bệnh đó.
Chính là Lý Khuê Trung nằm viện ngày thứ hai, có một nhóm người xông vào nhà bọn họ, thấy cái gì là đập phá cái nấy, chưa được nửa tiếng, trong nhà đồ đạc gì có thể đập đã nát bét hết. Mấy người đó ra ra vào vào rất nhanh chóng, cảnh sát tới điều tra, hàng xóm khai chỉ nghe được tiếng động, nhưng nhà họ thường xuyên gây gỗ đập đồ nên cũng không ai để ý tới, đến nỗi tướng mạo của người tới như nào cũng chẳng ai biết. Trong tiểu khu mấy chỗ có camera thu lại hình ảnh không rõ ràng, nhóm người kia có chuẩn bị mà đến, phân tán mà tiến vào, thời điểm đi ngang qua cameras còn tận lực kéo mũ thấp xuống. Lý Khuê Trung vào bệnh viện ngày thứ tư, vợ hắn lái xe ra ngoài mua đồ, vào cửa hàng bách hóa bất quá chỉ có hai tiếng đồng hồ, lúc đi ra thân xe đã bị cào xước tùm lum, kính chắn gió cũng bị đập vỡ. Lý Khuê Trung nằm viện ngày thứ bảy, hai đứa con trai của ông ta đang học đại học ở vùng này, ở phố ăn vặt phụ cận trường học nổi lên tranh chấp với một đám côn đồ, bị người đánh gãy xương sườn phải đưa đến bệnh viện. Lý Khuê Trung nằm viện ngày thứ tám, đứa con gái nhỏ nhất của ông ta đang học trung học phổ thông, sau khi tam học phát hiện có người một đường theo đuôi, lén lén lút lút. Ngày thứ mười, Lý Khuê Trung và mẹ hắn thân thể hồi phục, chủ động yêu cầu xuất viện, sau đó cũng không dám nhắc tới chuyện yêu cầu Trần Kiến Hồng bồi thường nữa.
Tình hình chi tiết trong đó Trần An Tu dĩ nhiên không biết, nhưng cuối cùng có thể thuận lợi giải quyết, hắn cũng cao hứng dùm nhà cô cả, rốt cuộc có thể thoái khỏi miếng cao dán chó Lý gia đáng ghét kia. Nhưng nhà hắn ai cũng không biết, trong khoảng thời gian đó còn xảy ra một chuyện khác, trực tiếp ảnh hưởng đến quan hệ của Trần Thiên Vũ và Từ Đồng Đồng.
Tôn Anh Hà đem con gái mình nhốt ở nhà một tháng, mới đầu Từ Đồng Đồng còn có thể nghe vào mấy câu, sau đó bà an bài mấy lần coi mắt ép buộc Từ Đồng Đồng phải đi, cô cùng với mẹ mình ở nhà ba ngày nháo một trận lớn, năm ngày nháo một trận nhỏ. Vốn ban đầu quan hệ mẹ con cũng không coi là quá hòa thuận, vì trận này suýt chút nữa đóng băng luôn. Bà càng về sau quả thực không có biện pháp, lúc này mới nhìn thẳng vào sự tồn tại của Trần Thiên Vũ. Bà chẳng biết thằng hỗn đãn kia đã cho con gái mình ăn bùa mê thuốc lú gì, chọn trúng cho nó mình một đứa bạn trai, muốn học vấn có học vấn, muốn gia thế có gia thế, tướng mạo tuy không phải là quá anh tuấn, nhưng cũng thuộc dạng trên trung bình. Vậy mà con nhóc chết tiệt này, bất kể là ai, đi coi mắt liền không cho người ta sắc mặt tốt đẹp gì, nói chuyện mà cứ như cãi lộn vậy, có thể bị hù chạy cũng đã chạy hết ráo, còn mấy đứa không bị dọa chạy, bà trái lại không yên tâm. Những thằng đó phải là tâm tư gì mới đồng ý cưới một đứa con gái ngang ngược phách lối như vậy?
Tốt nghiệp trung cấp, gia đình nông thôn, tự mình mở công ty chuyển phát nhanh nhỏ xíu. Đói thì khẳng định không chết đói, nhưng bà gả con gái sang đó thì con gái bà phải trải qua cuộc sống kiểu gì đây? Bà nuôi con gái hơn hai mươi năm, đâu thể đưa tới nhà khác chịu khổ được. Huống chi trên Trần Thiên Vũ còn có một thằng anh như vậy, nếu thật sự làm xui gia với cửa nhà này, truyền đến tai giới thương nghiệp Lục đảo, hẳn bà sẽ bị người ta cười thúi đầu mất. Nhiều năm như vậy, từng bước từng bước leo lên không hề dễ dàng gì.
Mang loại tâm tình phức tạp này, Tôn Anh Hà cùng với một người bạn đi tới tiệm của Lưu Tuyết. Trong tiệm vắng người, chỉ khoảng năm ba khách đang xem sản phẩm, hai nhân viên bán hàng đang bận bịu giới thiệu với họ, nhân viên thấy hai người có xe đưa đón, lại thấy quần áo sang trọng nên tiếp đãi cũng ân cần hơn. Lưu Tuyết đang ở trong phòng trò chuyện lôi kéo thêm hai người đưa tiền làm ăn, vừa ra tới liền thấy Tôn Anh Hà đang lật mấy tờ quảng cáo sản phẩm, trong lòng cô liền sáng tỏ phần nào, nhưng vẫn tỏ ra bình thường, chỉ vui cười hớn hở chào hỏi một người quen biết khác, “Chị Phùng, hôm nay sao rảnh rỗi mà ghé chỗ em vậy?”.
Người được gọi là chị Phùng cười nói, “Nghe nói cô mở một cửa hàng thật lớn ngay mặt tiền đường, lần này dẫn bạn tới xem thử, thuận tiện hỏi thăm cô chút chuyện”.
“Chị Phùng, chị chớ mang em ra đùa giỡn, có chuyện gì vậy chị, có chuyện gì chị không biết mà em biết chứ?”.
Tôn Anh Hà không nói lời nào, ở trong tiệm cố ý chọn hai bộ sản phẩm, cà mấy ngàn đồng tiền. Lưu Tuyết đứng ở quầy tính tiền, để cho nhân viên tới kho lấy hàng, lại dẫn người vào trong phòng ngồi một chút.
Sau khi đi vào, người gọi là chị Phùng mở lời trước, cũng không dài dòng lãng phí thời gian, giới thiệu lẫn nhau, tán gẫu mấy câu liền đi vào chủ đề chính, “Tiểu Tuyết, chú hai nhà cô có phải có một đứa con trai tên là Trần Thiên Vũ không? Theo em người này thế nào?”.
Lưu Tuyết lộ ra biểu tình nghi hoặc, “Trần Thiên Vũ? Đúng vậy đúng vậy, đứa con trai nhỏ của chú hai nhà em cũng tên giống vậy đó ạ. Chị Phùng, chị hỏi thăm cái này để làm gì? Là muốn giới thiệu đối tượng cho chú ấy sao?”.
Phùng Thư trả lời qua loa, “Coi như vậy đi, trước hỏi thăm một chút rồi tính sau, em nói chị nghe một chút người này thế nào?”.
“Phải nói là chú em chồng này của em cũng giỏi giang lắm, tự mở một công ty chuyển phát nhanh, cách nơi này không xa. Bất quá nếu chị muốn giới thiệu đối tượng thì thôi đi chị ạ, chắc là chú ấy không cần đâu. Chú ấy hiện tại đã có bạn gái, gia đình đằng gái rất tốt nhé. Em nghe thím hai nói, nếu như hai người kết hôn, chuyện nhà xe khỏi cần nhà thím hai lo, con dâu cưới về còn có cả một công ty lớn bồi làm của hồi môn đó”.
“Phải không? Chuyện đã quyết định rồi sao?”.
“Cũng chẳng kém là bao đâu, có vẻ chú thím hai rất ưng ý, cũng thúc giục mau chóng kết hôn rồi. Bất quá nói gì thì nói, ai tìm được cô con dâu như vậy mà không muốn đâu chứ? Chú thím hai nhà em cũng coi như người có phúc, sau này liền đi theo con trai con dâu hưởng phúc rồi”.
Phùng Thư gật đầu phụ họa nói, “Vậy cũng tốt, đúng rồi, cô bạn gái của chú ấy tên gọi là gì?”.
“Nhắc tới rất khéo nhé, chính là gần bên thành tây nhà chúng ta đó chị, kêu là Từ Đồng Đồng”. Sau khi Lưu Tuyết nói xong, thấy sắc mặt chị Phùng có chút khác thường liền hỏi, “Chị Phùng, chị lần này sẽ không phải được Từ gia nhờ đến hỏi thăm đi?”.
Phùng Thư mập mờ trả lời nước đôi, “Cũng coi là vậy, vậy chị hỏi thêm em một chút, người nhà chú em chồng này của em tính tình thế nào?”.
“Cái này thì… em biết nói sao đây. Chị Phùng, nếu em cố ý kể điểm nào không tốt, dù gì đó cũng là chú thím chồng của em, em hàng con cháu sao dám bình luận những lời bất kính với trưởng bối được, nếu truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe. Lại nói chuyện này quan hệ đến hôn sự của Thiên Vũ, nếu em nói cái gì cũng tốt thì chị cũng chẳng tin đâu phải không? Chúng ta là chị em tốt của nhau, chị tin tưởng em nên mới đi xa một chuyến tới tìm em, em cũng không thể lừa gạt chị được”.
Phùng Thư nắm tay cô nói, “Tụi mình là chị em, ở đằng sau trò chuyện thân mật riêng tư, chị còn muốn đem ra đường phố rêu rao sao? Chị đây cũng chẳng phải ở sau lưng buông lời ong tiếng ve gì, chuyện kết hôn là chuyện hệ trọng, ai lại không tìm người hỏi thăm một chút chứ. Làm người ai cũng phải có tâm tư, chị đây chẳng phải là muốn hiểu hơn một chút thôi sao?”.
Lưu Tuyết nhếch miệng, trầm tư một chốc rồi nói, “Chị Phùng nếu chị đã nói vậy, em cũng không làm tên tiểu nhân nữa. Thật ra cũng chẳng có gì để nói, chú hai chồng của em người này tính tình thật sự tốt vô cùng, thím hai thì lợi hại hơn một chút. Bất quá chị cũng thông cảm, phụ nữ nhà quê mà, ai cũng vậy thôi. Ở nhà mẹ chồng và bà nội chồng của em ai cũng phải nhường nhịn thím ấy, nhưng thím hai cũng chẳng phải người đặc biệt không biết lý lẽ, nói thế nào thì cũng đã từng làm nghề giáo mà”.
“Chị không sợ người lợi hại, chỉ cần biết phải trái là được. Nghe nói trên Trần Thiên Vũ còn có một người anh trai, phía dưới còn một đứa em gái đúng không?”.
“Nhắc tới ông anh này, haizzzz, hắn ta là dạng đó đó a. Bây giờ đàn ông sống với nhau cũng chẳng phải là bí mật gì, có thể chị sớm đã biết rồi nhỉ. Ừm, Thiên Vũ cùng anh trai tình cảm vô cùng tốt, chuyện này bên ngoài truyền miệng hơi khó nghe một chút, nhưng sống qua ngày với nhau, chị bịt lỗ tai lại không nghe là được rồi. Gia đình em chỉ là nhà nông cửa nhỏ, cũng không bị ảnh hưởng bởi mạng lưới quan hệ bên ngoài. Thân thích cho dù không muốn gặp, nhưng gãy xương thì vẫn còn liền gân, cũng đâu thể thật sự tuyệt giao được chứ. Lại nói, Trần An Tu bây giờ cơ ngơi rất được, ở trên núi thuê đất, mở quán cơm. Còn cô em gái nhà đó là đứa có tiền đồ nhất, học đại học ở Bắc Kinh, hiện giờ đang công tác ở đó. Con bé cùng Thiên Vũ cùng tuổi, lần trước tới nhà chú hai chơi còn nghe chú ấy nhắc tới muốn mua nhà ở Bắc Kinh cho con bé đấy, xem ra sau này chắc là muốn định cư ở đó luôn rồi. Nếu tiểu Từ và Thiên Vũ thật sự thành vợ chồng, sau này tới Bắc Kinh du lịch cũng khỏi lo sợ không có chỗ ở”.
“Nghe như vậy xem ra nhà chú thím hay của em cũng sống tương đối khá nhỉ”. Phùng Thư lần này tới hỏi thăm cũng là muốn làm người tốt, hiện tại thấy Tôn Anh Hà không nói lời nào, bà tiếp tục giảng hòa, “Những cái khác chỉ là râu ria thôi, quan trọng là muốn xem gia cảnh đôi bên, thật ra chủ yếu nhất vẫn là hai cái miệng nhỏ có thể sống với nhau qua ngày. Hai người hợp tính hợp tình, dung hòa lẫn nhau là điều quan trọng nhất”.
Lưu Tuyết đồng ý nói, “Chị Phùng, chị nói lời này rất đúng ạ. Phải nói Thiên Vũ tính tình coi như tạm được, rất dễ kết bạn, bên ngoài bạn bè rất nhiều, chỉ là còn trẻ tuổi nên khó tránh khỏi có lúc bồng bột. Mới hai ngày trước chứ đâu, chú ấy ở nhà cô cả của em đánh nhau với người ta, đem một bà cụ hơn tám mươi tuổi đánh đến nỗi nhập viện luôn. Nhắc tới mới nói, chuyện này cũng không thể oán trách Thiên Vũ được, là tại bà lão kia đến cửa nhà cô cả em gây chuyện trước, chú ấy cũng là bênh vực cô cả em mà thôi. Nhưng mấy ông già bà cả nào ai dám đụng vào a, đụng nhẹ cũng dám đụng chứ đừng nói là đánh thật. Hiện tại việc này còn chưa biết kết quả thế nào, nếu người nhà bà lão kia biết phải trái, chỉ đền tiền thuốc men còn dễ nói chuyện rồi, đằng này người ta lại không chịu bỏ qua cố tình làm ầm lên, em thấy chuyện này không dễ xử đâu. Thiên Tề nhà em cũng vì chuyện này mà cả buổi tối lo lắng không ngủ được, vẫn là trẻ tuổi dễ xung động mà”. Cô nói xong, lại vỗ trán một cái giả vờ tiếp, “Chị xem em lại nói cái gì này, tại quen thân với chị quá, cái gì cũng kể sạch sành sanh. Việc này chị cũng đừng nói với Từ gia bên kia nhé, hẳn là hai ngày liền có thể giải quyết xong thôi. Loại chuyện này cũng đâu phải ngày nào cũng gặp, người trẻ tuổi ai mà không có lúc bồng bột chứ, chính em đây cũng có lúc tính tình nóng nảy đây”.
Nói tới chỗ này, Phùng Thư phát hiện mình nói giúp vào hết nỗi nữa rồi. Đối với một bà lão hơn tám mươi mà có thể ra tay động thủ được, trước chưa cần biết nhân phẩm thế nào, tính tình này cũng quá hung hãn đi. Hôm nay có thể đánh người già, ai biết tương lai sau khi kết hôn rồi, có ra tay đánh vợ thì cũng chẳng gì lạ. Điều kiện bản thân đã thua kém hơn mọi mặt, hơn nữa còn có tính khí như vậy, cho dù chị muốn làm người tốt làm mai mối cũng không dám đem con gái nhà người ta gài bẫy đâu, huống chi nhìn thái độ của Tôn Anh Hà, chuyện này tám phần là thất bại.
Quả nhiên sau đó Tôn Anh Hà liền khách khí nói buổi chiều còn có việc, Phùng Thư cũng đi về theo. Hai người đứng chờ tài xế lái xe tới, Lưu Tuyết xách theo túi đồ tiễn người ra tận cửa. Tôn Anh Hà mãi tới cuối cùng mới hỏi một câu: “Nhà em có quen biết với thị trưởng Quý mới nhậm chức à?”.
“Thị trưởng Quý? Ba chồng em có gặp mấy lần ạ, chị chồng của em làm việc cho nhà nước nên chắc biết, chị Tôn hỏi có việc gì không?”.
Tôn Anh Hà cười cười nói, “Cũng không có gì, chị chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, thôi em trở vô đi, khỏi cần tiễn”.
Thị trưởng Quý? Sao đột nhiên Tôn Anh Hà lại hỏi tới nhân vật này nhỉ? Bất quá hình như chẳng có ấn tượng gì cả. Lưu Tuyết đứng trên thềm trước cửa tiệm đưa mắt nhìn xe Tôn Anh Hà rời đi, bĩu môi một cái. Nếu là trước kia, cô hẳn sẽ nói thêm vào đôi câu tốt đẹp cho, dù thế nào thì Từ gia cũng là gia nghiệp lớn, treo cái mác thân thích cũng chẳng lỗ lã gì. Nhưng thông qua quan sát mấy ngày nay, cô coi như đã hiểu, Từ Đồng Đồng người này tính tình đại tiểu thư, hễ một khi nổi nóng lên thì không hề nể mặt một ai, cô ba lần bốn lượt lấy lòng đều bị đánh trả về. Bây giờ còn chưa kết hôn mà đã cùng cô đối nghịch, nếu thật sự kết hôn rồi, hơn nữa là con dâu nhà kia, vậy thì từ nay về sau địa vị ở Trần gia chẳng phải sẽ đạp cô xuống một cước hay sao. Vốn một Triệu Tiểu Hàm đã đủ phiền phức rồi, hễ cô vừa làm sai cái gì, bà già kia liền bảo trước kia Tiểu Hàm thế này, tiểu Hàm thế nọ. Đã ly hôn từ tám trăm năm trước, bây giờ ngày ngày nhắc tới Triệu Tiểu Hàm làm quái cái quái gì.
[294]
- Tác giả có lời muốn nói: Lưu Tuyết đem thân thích đắc tội hết sạch, tự đánh gãy đường lui của mình.
- J xí xọn: Con mụ Lưu Tuyết này, phải vả cho nó méo mặt nó mới sợ mà.
Xì poi chương sau: Sinh nhật ba Chương, An Tu sẽ tặng món quà gì cho ba Chương đây????
Cũng nhờ lưu tuyết nên chuyện của Thiên Vũ với Từ đồng đồng ko thành nhỉ, con mẹ lưu tuyết này chuẩn bị đường sống ko có đường chết cũng ko ra nhé!!!!!! Triệt để tiễn mụ này đi lẹ lẹ cái, lâu quá rồi nha~
Trả lờiXóaThế, thế cho nên đại ca Hướng góp mặt vào là từ lúc nào nhỉ? :P Làm thế nào mà hai trẻ này gặp nhau được? Từ chuyện nhà cô cả Kiến Hồng hả =)))))
Khoảng chương 388 mới gặp mình đọc bản raw thấy tại hồi đó chương 388 là mới nhất
XóaChương 388 mới gặp mặt nhau, nhưng từ trước đã thả thính rồi ấy ạ :)
XóaThế là chuyện Thiên Vũ và Đồng Đồng kết thúc từ đây nhĩ :))) Mà làm thế nào mà anh em nhà họ Trần toàn bị đè khôg vậy chời :3
Trả lờiXóaDù toàn bị đè, nhưng gặp đc người bạn đời tuyệt vời như vậy, đè hay bị đè cũng đâu sao đâu hén, coi chừng chị tác giả thương tình cho Vọng Vọng nhà ta hỗ công thì sao, há há há
XóaHaiz.... sao như âm hồn k tán thế
Trả lờiXóaBao giờ con bitch này mới biến mất vậy chài....... Chắc chắn Tiểu Vũ vs Từ Đồng Đồng k thành rồi, nhưng không biết nhà họ Từ có làm gì Tiểu Vũ hay nhà An Tu không nhỉ -.- Chờ một cái báo ứng nếu động vào họ, ghét mụ Tôn Anh Hà thế chứ =,=
Trả lờiXóaKhông làm gì cả bạn ạ Từ Đồng Đồng chỉ đi du học với người khác thôi.
XóaHãy chờ chị tác giả ra thêm chương... xử 2 mẹ con nhà ấy nhá :))
XóaNhận hàng chưa J
Trả lờiXóaĐi chơi dzìa, nhận liền một lúc 2 chương, sướng ghê ^^. Mỗi tội chương 295 -> 299 J chưa edit, lười lắm luôn này. Hông lẽ đợt tới post liền chương 300 cho mọi người coi trước nhẩy???? ^^
XóaTui gửi 3 ch lận đó,tui làm tiếp vào ch cho, mai tui tranh thủ làm 295 cho J beta haha
Trả lờiXóaUi, mình nhận dc chương 301 302 303 đúng hem ấy? Ấy có làm giúp mình thì làm từ 296 trở lên, 295 mình làm đc một nữa rồi à. Mà ấy cứ thong thả, có rảnh thì làm chứ ko cần tranh thủ đâu ạ, cứ ăn ngủ thoải mái nhé, chứ ấy cố gắng mà tui lại lười biếng thì thấy ngại ngại thế nào ấy, hiiiiii.
XóaOk, ko sao mà, tại giờ tui đg rảnh nên làm nhanh thôi. Tháng sau tui đi làm lại chắc sẽ làm chậm lại.
Xóachương 296 có 29 trang.
Xóalàm cái chương 296 này thấy ghét wa, qua 297 còn tức ói máu chẳng muốn làm.
XóaĐừng một phút nóng giận mà xóa luôn 29 trang word nhá :))
XóaĐã giao ch rùi nhá J
Xóahuhuhu, chương 296 dài kinh hồn, tui beta 2 bữa rồi mà ko xong, giờ 3h đêm rồi, buồn ngủ quá, ráng lết vào đây than khóc một tẹo. Tui ngủ đây, mai làm tiếp vậy =.=
Xóachổ này=>chỗ này
Trả lờiXóasẽ thường tiền=>sẽ bồi thường tiền
Trả lờiXóaLưu Tuyết cả đời làm được duy nhất 1 chuyện coi được là chia rẽ TĐĐ và Thiên Vũ. Chứ lấy cô Từ về kiểu j cũng gà bay chó sủa cho coi
Trả lờiXóalần nào đọc đến đoạn này cũng thấy tiếc cho Từ Đồng Đồng, huhu, mình cũng thích bạn này lắm, dù sau này biết sẽ có anh hướng nhưng này bạn này cũng được mà T_T
Trả lờiXóađọc lại truyện này bao lần bản convert, đến lần này vào nhà bạn thấy edit được nhiều chương quá trời nên đây mới là lần đầu đọc của bạn, cám ơn bạn đã edit truyện nhé
:))
XóaTớ à tớ thích Vọng Vọng về với anh Hướng thôi, hí hí hí
Ko tìm đường chết thì ko chết 🤣🤣🤣🤣🤣🤣 chờ Lưu Tuyết bị vả mặt chan chát :)))
Trả lờiXóa